Hai Phó Linh như sinh đôi cùng đứng trước mặt mình, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy, thậm chí Tạ Miêu còn hơi tê da đầu.Nhưng rất nhanh cô cũng phản ứng lại, người lúc nãy nói chuyện với mình hẳn không phải là Phó Linh, mà là nữ chính Kiều Hựu An trong sách.Tạ Miêu nghĩ tới cơ hội gặp Kiều Hựu An, lại không thể ngờ rằng lần đầu tiên gặp đối phương lại trong tình huống này.Cô cố gắng áp chế cảm xúc đang cuồn cuộn tận đáy lòng, chỉ như gãi đúng chỗ ngứa mà toát ra vẻ kinh ngạc, ánh mắt đảo quanh hai người.Không nhìn kỹ thì đúng là Kiều Hựu An và Phó Linh rất giống, dù là gương mặt hay là lúm đồng tiền ở vị trí má trái.Nhưng hai người ở cùng nhau thì vẫn có thể nhìn thấy không ít chi tiết khác nhau, đây cũng là lí do vì sao lúc nãy Tạ Miêu lại cảm giác có gì đó không đúng.Nhất là hiện tại, trên mặt Phó Linh có chút ngượng ngùng, Kiều Hựu An lại hoạt bát hơn một ít, khác biệt giữa thần thái càng thêm rõ ràng.Tạ Miêu bình tĩnh, vừa định mở miệng nói chuyện thì một cánh cửa sổ ở ký túc xá lầu 3 thò ra mấy cái đầu: “Chị dâu thật sự nhận ra sao?”“Nhận ra.”Kiều Hựu An quay đầu đáp lại, cười nói với Tạ Miêu nói: “Chúng em đùa một xíu, ngại quá có làm chị sợ không?”“Có chút giật mình.” Tạ Miêu mím môi, không bỏ lỡ bất kỳ thay đổi nhỏ nào trên mặt cô ta: “Chị nghe phòng ngủ của Phó Linh có bạn cùng phòng rất giống con bé, không ngờ lại có thể giống như thế, không biết còn tưởng hai đứa là song sinh”Kiều Hựu An nghe vậy, sờ sờ mặt mình: “Thật sự rất giống sao? Vậy mà chị liếc mắt một cái thì đã nhận ra được, thật giỏi.” Nói xong lại ra vẻ tiếc nuối: “Đáng tiếc bố mẹ Phó Linh chỉ có một mình cậu ấy là con gái, nếu không em cũng cho rằng chúng em là chị em sinh đôi nữa.”Khi nói chuyện thì Tạ Miêu cũng phát hiện giọng của Kiều Hựu An cũng có chút khác với Phó Linh, giọng của Phó Linh mềm mại, Kiều Hựu An lại giòn giã.Hơn nữa Kiều Hựu An nói chuyện khá nhanh, tính cách có vẻ vô cùng rộng rãi, cũng không biết bản tính vẫn vậy hay là......Người ta còn ở trước mặt mình, Tạ Miêu sợ bị nhìn ra cái gì, không tiếp túc nghĩ nữa.“Chị cũng không nhìn ra, chỉ thấy vì sao hôm nay Phó Linh lại không khoác tay chị nên cho rằng tâm trạng của nó không tốt.”Cô cười cười, quay đầu hỏi Phó Linh: “Lát nữa em có việc không? Không có thì ra ngoài dạo phố với chị, chị muốn mua một đôi giày cho Hàm Giang.”Kiều Hựu An thấy, có mắt mà tạm biệt, nhanh như chớp chạy về ký túc xá.Tạ Miêu im lặng nhìn bóng dáng cô ta chạy đi, lại nhìn nhìn Phó Linh: “Mấy đứa làm cái gì đấy?”“Cũng không làm gì cả.”Phó Linh đi lên khoác cánh tay tô, ngượng ngùng mà cười cười: “Chỉ là nhà của Kiều Hựu An gửi quần áo mới cho cậu ấy, có người trong phòng ngủ bọn em phát hiện rất giống một bộ