“Thất khiếu bốc khói, hình dung một người vô cùng tức giận, cứ như tai mắt mũi miệng đều phun ra khói vậy.
Mỉm cười nơi chín suối, vui vẻ hạnh phúc khi ở nơi chín suối, ý chỉ sau khi chết vẫn cảm thấy thanh thản và vui vẻ…”Tạ Kiến Hoa vừa lầm bầm học thuộc thành ngữ, vừa lén lút dò xét Tạ Miêu đang nghiêm túc làm bài tập trong kì nghỉ của mình.
Bị bắt học kèm đã hơn nửa tháng, ngày nào cũng bị giày vò hơn nửa ngày, cậu cảm thấy mình sắp chết không nhắm mắt rồi.
Tạ Kiến Hoa và Tạ Kiến Trung cũng chẳng tốt hơn, đặc biệt la Tạ Kiến Trung.
Sau lần thứ n đọc “nhật nguyệt xoay vòng, như đến từ biển; ngân hà sáng rực, sinh từ biển khơi” thành “nhật nguyệt xoay vòng, như đến từ biển; ngân hà sáng rực, sinh từ cuối kì*, rốt cuộc cậu cũng ngồi không yên nữa.
* Nguyên văn 日月之行,若出其中。星汉灿烂,若出其里, Tạ Kiến Trung đọc nhầm 其里 thành 期末, có nghĩa là cuối kì.
“Chị, tại sao bọn em bắt buộc phải học kèm chứ?”Tạ Miêu: “Chị thích.
”Tạ Kiến Trung: “! ”“Thế bọn em không học có được không?” Tạ Kiến Hoa cố gắng tranh thủ cho mình và mấy đứa em, “Sức khỏe của bọn em tốt lắm nha, tốt nghiệp cấp hai xong đi làm việc cũng chẳng hề hấn gì, thế chắc không cần thi cấp ba rồi đại học đâu nhỉ?”Tạ Miêu nâng mắt nhìn cậu, “Thế tương lại chị lên đại học, đã đi là bốn năm năm không về thì làm sao?”Bốn năm năm?Ba đứa em ngốc giơ tay ra đếm, hình như hơi dài thật.
Tạ Miêu hỏi tiếp: “Ngộ nhỡ một mình chị ở ngoài bị người ta bắt nạt thì làm sao?”“Ai dám ức hiếp chị!” Tạ Kiến Quân lập tức trừng mắt.
“Lúc đó mấy đứa lại chẳng ở bên cạnh chị, có ai không dám bắt nạt chị chứ?” Tạ Miêu nói, “Hơn nữa, ngộ nhỡ sau này chị cãi nhau với bạn học, các em lại không có tí văn hóa nào, thế thì làm sao cãi thắng giúp chị được? Không lẽ cứ đứng nhìn chị bị dìm chết hả?”Không ai nói gì nữa, Tạ Kiến Quân lại cầm bút lên, nhăn mày làm câu hỏi toán của mình.
Một hồi lâu, Tạ Kiến Trung mới lẩm bẩm một câu, “Nếu lên đại học nguy hiểm như thế, thì chị đừng có đi học nữa.
”Tạ Miêu giả vờ điếc, tiếp tục làm bài tập của mình.
Bài tập cho kì nghỉ đông chỉ còn lại mấy bài làm văn, hai ngày nay, cô chuẩn bị tìm người mượn sách năm ba của kì sau để học trước.
Cược cũng đã cược với Tào Khiết rồi, thế thì cô không chỉ muốn thắng, mà còn phải thắng thật xuất sắc, để cho đối phương không thể nói gì được nữaVừa viết xong bài làm văn, Vương Quý Chi từ bên ngoài vào, “Miêu Miêu, nhanh ra đây xem, múa Ương Ca* đến làng của