Cô Lan không nghĩ tới sẽ gặp cảnh từ chối dứt khoát như thế, hơi sửng sốt, lúc này mới nhìn kỹ Tạ Miêu, nói: “Là em?”Tạ Miêu làm như không nghe được, loạt xoạt viết xong danh sách, kẹp nửa trang giấy vào bên trong vở bài tập trên cùng.
Kiểu thái độ làm lơ này lập tức khiến cô Lan nghĩ đến cảm giác xấu hổ và căm phẫn khi năm ngoái bị Vương Quý Chi chỉ vào mũi mắng chửi.
Cô ta sầm mặt, “Cô đang nói chuyện với em đấy? Em còn có chút lễ phép và tôn trọng nào không?”“Thưa cô, sự tôn trọng không phải là người khác ban tặng mà là bản thân cố gắng mà có.
Không biết cô đã nghe qua câu này chưa?”Tạ Miêu không có thành ý mỉm cười với cô ấy, xoay đầu trả bút cho cô Ngưu, “Cảm ơn cô ạ, em dùng xong rồi.
”“Không cần khách khí.
” Cô Ngưu cười nhận lấy bút máy, hỏi Tạ Miêu: “Kỳ nghỉ đông không lơ là chuyện học tập chứ? Sắp thi cấp ba rồi, rất nhiều người nhìn chằm chằm vào người đứng đầu là em đấy, em cũng đừng lười biếng.
”Cô Ngưu luôn đối xử dịu dàng và thân thiết với học sinh, khá được học sinh hoan nghênh.
Đối mặt với cô ấy, nụ cười của Tạ Miêu chân thành hơn nhiều, “Cảm ơn sự quan tâm của cô Ngưu, em vẫn luôn không lười biếng, sẽ không khiến cô Ngưu thất vọng.
”Đối lập rõ ràng như thế, gương mặt cô Lan tái xanh.
“Đứng nhất kỳ thi trong trấn thôi đã cảm thấy mình ghê gớm rồi, không biết trời cao đất dày.
”Cô ta hừ lạnh một tiếng, cầm cốc uống trà trên bàn, quay đầu đi đến phòng nước.
Bản thân Lan Ngọc Phân là giáo viên trung học ở trấn, sao lời này nghe giống như xem thường trường bọn họ vậy?Cô Ngưu nghe vậy khẽ cau mày, có ý riêng nói với Tạ Miêu: “Học tập là học cho mình, điều em phải làm chính là chịu trách nhiệm cuộc đời của mình, những cái khác không cần để trong lòng.
”Đây là khuyên cô đừng để mấy lời cô Lan nói trong lòng sao?Tạ Miêu cau mày, “Em biết rồi cô, cảm ơn cô.
”Cô Ngưu thấy cô hiểu rõ ý mình, cũng cười, “Được rồi, quay về đi, đừng để chậm trễ giờ tự học buổi sáng.
”Tạ Miêu nói tạm biệt với cô ấy, đi ra khỏi văn phòng.
Ai biết vừa đóng cửa, ngước mắt lên nhìn thấy thầy Lưu.
“Thu hết bài tập lên chưa?” Thầy Lưu hỏi cô.
Tạ Miêu nói đúng sự thật: “Có mấy bạn học quên mang, danh sách em đã kẹp ở trang đầu tiên ở vở bài tập.
”Thầy Lưu gật đầu, tỏ vẻ bản thân đã biết, lại hỏi cô: “Vậy gần em đều là học sinh có thành tích không tốt, có ảnh hưởng đến chuyện học của em không? Có cần thầy đổi chỗ cho em không?”“Cảm ơn thầy ạ, có điều em ngồi bên kia đã quen rồi, không cần đổi ạ.
” Tạ Miêu nói khéo từ chối.
Thầy Lưu vừa nghĩ