“Không phải mỗi ngày, một tuần cũng hai ba lần thôi.
” Ngô Thục Cầm làm bộ không để ý lắm giải thích.
Mấy nữ sinh lập tức bĩu môi, “Ra vẻ thật sự, giống như cậu ta học tiếng Anh được lắm vậy.
”“Đúng vậy, Lâm Đại Giang lớp chúng ta học tiếng Anh cũng tốt lắm, nhưng chưa bao giờ thấy cậu ấy khoe khoang như vậy.
”Nói rồi còn có người hỏi Ngô Thục Cầm: “Tớ nhớ rõ thành tích của cậu cũng không tồi, cậu học tiếng Anh thế nào? Không thể kém hơn Tạ Miêu chứ?”“Cũng được.
”Không biết vì sao, vốn rất thích nghe người khác nói Tạ Miêu không bằng Ngô Thục Cầm, lúc này tâm tình cô có hơi bực bội.
Mấy nữ sinh kia lại không chú ý sự qua loa trong lời nói của cô: “Cậu xem cậu vẫn luôn có thành tích tốt như vậy, cũng không khoe khoang khắp nơi.
Cậu ta mới thi hai lần được đứng nhất cái đuôi đã vểnh lên tận trời rồi, sợ người khác không biết cậu ta học tốt cỡ nào nỗ lực cỡ nào sao.
”Trên thế giới này điều đáng ghét nhất chính là con nhà người ta.
So với con nhà người ta càng đáng ghét hơn là con nhà người ta thế này, trước kia đặc biệt bị bạn khinh bỉ là nhỏ học tra.
Mỗi lần nghe được giáo viên khen Tạ Miêu, toàn thân bọn họ đều khó chịu, trong lòng tỏa ra men chua.
Nhưng Ngô Thục Cầm càng nghe càng cảm thấy những lời nói này nghìn lời như một, nghe chả có chút ý nghĩa nào.
“Được rồi bớt tranh cãi đi, mấy cậu đã quên Tạ Miêu có người bà lợi hại thế nào sao?”Biểu cảm mấy nữ sinh cứng lại, ngượng ngùng nói: “Ở đây không phải không thấy người ngoài sao, chúng tớ mới nói gì? Cậu cũng không thể truyền ra bên ngoài chứ?”Thấy Ngô Thục Cầm dường như không muốn nói đến chuyện học tập này lắm, có bạn nữ sinh mặt tròn đổi đề tài, “Đúng rồi, đại hội thể thao lần này cậu báo danh hạng mục nào?”Mấy hôm trước trường học đã thông báo, đầu tháng sau tổ chức đại hội thể thao mùa xuân.
Khó có được một hoạt động, hai ngày nay các học sinh đều thảo luận về chuyện này, đã không phải là lần đầu tiên Ngô Thục Cầm bị hỏi đến.
Sắc mặt cô hòa hoãn một chút, “Tớ báo danh rồi, 100m, 200m và 400m chạy tiếp sức.
”“Vậy Tạ Miêu thì sao? Cậu ta có báo danh không?”Sao mà nói tới nói lui, lại nói đến Tạ Miêu vậy?Ngô Thục Cầm nhíu mày, “Cậu ấy không báo danh, sao?”“Biết ngay thể dục của cậu ta không ổn, chắc chắn sẽ không báo danh.
”Nữ sinh mặt tròn cười lên, “Tạ Miêu đó chính là con mọt sách, ngoại trừ đọc sách cái gì cũng không biết.
Môn chạy đại hội thể thao không có cậu ta, đội quân nhạc không có cậu ta, trường học tổ chức đêm hội Nguyên Đán cũng không có tiết mục của cậu ta, kém xa cậu luôn.
”“Đúng thế, tớ thấy lần này