Thầy Vương thấy không khí không đúng, bước chân hơi dừng, vẫn đi qua đặt bài thi trên bàn thầy Lưu.“Thầy Lưu trước tiên đừng nóng giận, uống miếng nước để bình tĩnh đã, có gì từ từ rồi nói.”“Loại giáo viên này là không chịu trách nhiệm với học sinh, tôi không có gì hay nói với cô ta hết!”Thầy Lưu hừ lạnh một tiếng, cầm lấy bài thi lớp mình chuẩn bị đóng quyển lại, ngẫm nghĩ một chút có lẽ lại mở ra.Cô Lan phát ra âm thanh cười nhạo trầm thấp, cất bấm móng tay.“Không phải là sợ lớp anh không có ai thi đạt điểm tối đa đấy chứ? Anh yên tâm đi, tôi không lộ đề, mấy lớp của chúng ta vẫn cùng đứng trên một vạch xuất phát.
Tôi lại cảm thấy vàng thật không sợ lửa, đề khó mới có thể nhìn ra trình độ thật sự của một học sinh.”Thầy Lưu vốn dĩ không muốn phản ứng với cô ta, nhưng sau khi nhìn thấy một tờ bài thi, đột nhiên mỉm cười.“Cô nói không sai, vàng thật không sợ lửa.”Lần này ngược lại cô Lan sửng sốt, “Anh có ý gì?”Thầy Lưu không nói thêm nữa, chỉ kép bài thi lại, cầm lấy cái dùi và dây gai lưu loát đóng quyển bài thi lại.Bất mãn với bài thi của cô Lan, đâu chỉ có một mình thầy Lưu.Sắp thi vào cấp ba đến nơi rồi, cô ấy đột nhiên ra bài thi như vậy, không phải đả kích lòng tự tin của học sinh sao?Nếu như học sinh có chút thành tích không tồi vì thế mà chịu ảnh hưởng, thi cấp ba phát huy thất bại, ai chịu trách nhiệm?Bởi vậy buổi chiều trước khi thi Vật lý, tất cả chủ nhiệm các lớp đặc biệt tới an ủi học sinh trong lớp mình: “Đề thi môn Toán lần này tương đối khó, cũng khảo nghiệm toàn bộ kiến thức của các em.
Các bạn thi không tốt cũng đừng nên nhụt chí, đề thi cấp ba đơn giản hơn cái này nhiều.”Đợt an ủi này có tác dụng hay không thì không biết, dù sao còn mấy môn, bao gồm môn tiếng Anh mới thêm, cũng chưa lặp lại chuyện xấu này.Chờ khi thi xong môn cuối cùng, vẫn có học sinh nhớ tới sự sợ hãi bị môn Toán chi phối hôm qua.“Vậy bài thi chắc chắn không phải thầy Lưu ra, thấy Lưu chưa bao giờ ra đề lệch như vậy.”“Đúng là không phải thầy Lưu ra đề, là lão yêu bà ra, tớ đã dò la được.”“Đậu xanh! Cô ấy ra đề khó như vậy làm gì? Trả thù xã hội à?”“Ai mà biết, nói không chừng là không nhìn quen Tạ Miêu luôn điểm tối đa.”“Cô ấy không nhìn quen Tạ Miêu thì liên quan gì đến chúng ta? Môn Toán của chúng ta còn do cô ấy dạy đó, có phải cô ấy có bệnh không?”Tạ Miêu biết rất rõ phần siêu cương môn Toán ở chỗ nào, ngược lại chả có phản ứng gì lớn.Sau khi thi xong môn cuối cùng là tiếng Anh đi ra, cô hỏi mấy em trai ở bên ngoài chờ mình: “Lần này thi thế nào? Có tiến bộ không?”“Nhất định có rồi! Bằng không sao xứng đáng với sự vất vả của chị gần đây, đúng không?”Tạ Kiến Hoa cướp lời nói,