Một câu cuối cùng không nói còn đỡ, nói ra thì còn có vẻ ám chỉ.
Ngô Tiểu Thanh nhíu mày, nhìn sang nồi cơm trắng bóng, bà liếc mắt với chồng mình một cái, Lạc Quốc Vinh lập tức xới cơm, còn để một chiếc bánh bột ngô trên bát cơm đầy, khoai lang thì cạo sang một bên, bình thường đã ăn đủ rồi.
Bình thường đều chỉ ăn gạo thô chưa xay kỹ, hôm nay ăn gạo tinh, không phải nói đến chuyện ngon như thế nào.
Ông đưa bát cơm cho Lạc Di, nhẹ nhàng đẩy cô một cái bảo cô về phòng.
Lạc Di lập tức ôm chặt lấy, quay đầu chạy về phía phòng nhà mình.
Lạc Nhiên chạy theo sau như cái đuôi nhỏ, vừa chạy vừa nuốt nước bọt, thèm chết đi mất.
Mà Ngô Tiểu Thanh thì múc hai bát canh đậu hũ, đều vớt cái, có Lạc Quốc Vinh chặn phía trước, bà cụ Lạc không ngăn cản được, tức đến nỗi lại bắt đầu mắng chửi, nói lười thì còn lười hơn heo, ăn thì lại ăn nhiều hơn heo.
Hai vợ chồng cũng không nói lại, ôm lấy đồ ăn chạy về gian phòng của mình.
Vừa đóng cửa lại thì đã cách tiếng mắng chửi của bà cụ Lạc ở bên ngoài, vui vẻ ôm lấy bát cơm, cơm trắng oáng ánh đầy tràn thật là ngon!Đậu hũ vừa non vừa mềm, ăn rất ngon! Trứng gà thơm thơm béo béo, ăn càng ngon hơn!Chửi thì cứ chửi thôi, cũng không mất miếng thịt nào hết, cơ hội khó có được, ăn