“Chúng tôi không tin con bé mà tin cậu sao? Nằm mơ gì thế chứ.
”Lạc Di trợn mắt há hốc mồm, duyên quần chúng của nữ chính cũng tốt quá rồi đấy? Ai đối nghịch với cô ta là sẽ không được lòng người khác.
Thế mà thanh danh của nhà mình trong thôn lại kém như thế nào, Lạc Di không nhịn được mà thở dài.
Lạc Quốc Vinh tức giận xông về nhà, ông muốn hỏi người trong nhà một chút, vì sao lại nói lung tung như vậy?Lạc Di đi theo sau lưng ông: “Cha, cha đừng nóng giận, không tốt cho thân thể, ăn cơm no trước đã rồi lại nói.
”Cô sợ một khi cãi nhau thì bữa cơm tối này sẽ không ăn được nữa.
Lạc Quốc Vinh ngẫm nghĩ lại thấy con gái nói cũng đúng, ăn no rồi mới có sức mà cãi nhau chứ.
Ông đè nén cơn giận đi vào của nhà, mọi người trong nhà đều có mặt, cùng nhau quay đầu nhìn lại, sắc mặt mỗi người đều không được dễ nhìn lắm.
Vẻ mặt bà cụ Lạc tràn đầy sự không vui: “Chà, tôi còn tưởng mấy người ở bên ngoài không muốn về nhà rồi đấy.
”“Đã ăn rồi?”Lạc Quốc Cường quét mắt qua nhóm người một vòng, trên bàn không có đồ ăn, ông trực tiếp đi thẳng vào phòng bếp tìm đồ ăn.
Kết quả phát hiện là nồi niêu đã lạnh tanh, không hề có chút đồ ăn nào.
“Mẹ, cơm đâu rồi?”“Ăn xong rồi, ai bảo mấy người giờ này mới về nhà?” Bà cụ