Dưới ánh mắt khác nhau của nhóm người, Lạc Di lấy củ cải ngâm ăn một bát cơm gạo thô, lại ăn thêm một cái bánh ngô, toàn bộ quá trình đều không nói một lời nào, yên lặng ăn cơm, bầu không khí rất quái lạ.
Sau khi ăn uống no nê thì cô đi về phòng ngủ, Lạc Nhiên cũng ăn no nê chạy theo phía sau cô như cái đuôi nhỏ, vẻ mặt sùng bái.
“Chị, lúc chị đập nồi rất anh dũng, thật là lợi hại, em rất thích.
Lần sau lại đập tiếp!”Lạc Di: “…” Em trai à, hình như em hơi lệch lạc rồi đấy!Cô còn chưa nói gì thì đã bị Ngô Tiểu Thanh ôm chặt vào ngực: “Đứa con gái đáng thương của mẹ, đây là bị bắt nạt dữ quá, không thể không nổi dậy phản kháng, làm mẹ đau lòng chết đi được.
”Ngô Tiểu Thanh rưng rưng nước mắt, đau lòng vô cùng, con nhà mình là đứa trẻ ngoan, người xấu chắc chắn là người khác.
Lạc Quốc Vinh sờ sờ đầu con gái, rất hài lòng về biểu hiện của con gái, cái gì cũng có thể ăn, chỉ không thể ăn thiệt thòi.
“Tiểu Di làm rất tốt, làm tuyệt lắm, lần sau còn ai không cho chúng ta ăn cơm thì đập hết nồi, ai cũng đừng hòng ăn cơm nữa.
”Sao ông lại không nghĩ ra chiêu đập nồi này chứ, vẫn là con gái thông minh nhanh trí!“Đúng đúng, Tiểu Nhiên, học theo chị gái con, đừng sợ, cứ việc làm.
”Khóe môi Lạc Di giật giật, hai người giáo dục con