Liễu Diệp vuốt lồng ngực đang đập thình thịch, tức giận trợn mắt nhìn Lạc Di một cái, ra hiệu động tác im lặng.
Lạc Di ngoan ngoãn gật đầu, lặng lẽ meo meo nhìn sang.
Cách đó không xa có một đôi nam nữ đứng đối mặt nhau, khoảng cách rất gần, cử chỉ lộ vẻ mập mờ.
Nam mặc một chiếc áo sơ mi trắng, khuôn mặt trắng trẻo, rất trẻ tuổi tuấn tú, là thanh niên trí thức mới đến - Từ Mông, nghe nói là đến từ thủ đô.
Nữ mặc chiếc áo sơ mi hoa mới tinh, tóc thắt bím hai bên chải chuốt rất cẩn thận, trên đầu còn cài trang sức rất xinh đẹp, vừa thanh thuần vừa dịu dàng, là Lạc Xuân Mai.
Lạc Xuân Mai được ăn con, dậy thì rất tốt, đã có đường cong lung linh của thiếu nữ, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo sạch sẽ, ăn mặc cũng có thể diện hơn so với người bình thường, không hề giống cô gái ở nông thôn.
Đôi mắt long lanh như nước của Lạc Xuân Mai nhìn chàng trai, giống như có vô số tình cảm đang dâng trào: “Anh Từ, hai quả trứng gà này cho anh bồi bổ thân thể.
”“Như thế sao anh có thể không biết ngại như thế được?” Khóe miệng Từ Mông hiện lên một nụ cười ấm áp: “Em ăn đi.
”“Anh Từ, chúng ta cũng không phải là người ngoài mà…” Mặt Lạc Xuân Mai đỏ lên, ý thức được bản thân mình nói nhiều, thẹn thùng