Đó là mơ sao? Không, là cốt truyện cố định! Cô không ngờ rằng kết cục của bốn người nhà cô lại thê thảm như vậy!“Cha, ngày mai đi đăng ký với trường học giúp con, con muốn đi học.
”Rời xa nữ chính, rời xa cốt truyện, đảm bảo vận mệnh bình an!“Được.
” Lạc Quốc Vinh không biết con gái bị làm sao, nhưng mà vẫn đồng ý: “Ngày mai chúng ta âm thầm đi, trước tiên làm xong chuyện đã, cái này gọi là…”Ông ấy có chút dừng lại, theo bản năng nhìn về phía vợ mình xin sự giúp đỡ, Ngô Tiểu Thanh cũng phải phụ sự hy vọng của ông: “Tiền trảm hậu tấu.
”Hai mắt Lạc Quốc Vinh sáng lên: “Đúng đúng, vẫn là vợ anh có văn hóa, xuất khẩu thành bẩn.
”Lạc Di: “…???”“Là xuất khẩu thành chương(*), chương trong văn chương.
” Ngô Tiểu Thanh tức đến nỗi trợn trừng mắt: “Anh cố ý đấy à?”(*) Xuất khẩu thành chương: mở miệng ra là nói thành thơ.
Phát âm của hai từ chương (zhāng), bẩn (zāng) gần giống nhau.
Lạc Quốc Vinh cười ngây ngô, bầu không khí bỗng chốc ổn hơn.
Lạc Di núp trong lồng ngực ấm áp của mẹ mình, nghe cha mẹ đấu võ mồm, trái tim dần dần bình tĩnh trở lại, cô âm thầm suy nghĩ,Năm mười một tuổi cô bị lừa bán? Đó là chuyện của năm sao? Đáng tiếc là được miêu tả không nhiều, không biết chi tiết cụ thể như thế nào.
Cô phải suy nghĩ xem nên đề phòng như thế nào, cố gắng hết sức để không bị lạc.
Một vấn đề khác nổi lên trong đầu, bi kịch của nhà cô nhìn có vẻ giống ý