Tần Chí Hoa đưa mẹ mình lên xe lửa, còn anh ấy thì đi loanh quanh khắp thành phố B, trên tay anh ấy có 20 tệ lúc đi ba cho cộng thêm 50 tệ khi nãy của mẹ là có tổng cộng 70 tệ.
Ở nông thôn thì đây là một khoản tiền lớn, nhưng nếu muốn gây dựng sự nghiệp ở đây thì lại không quá dễ dàng, anh ấy định kiếm mấy món nhỏ rẻ về bán.
Nhưng ở Môn Đầu Câu lại bán rất nhiều đồ ăn, hàng tạp hóa bán quần áo lại rất ít, anh ấy tính toán tiền vốn của mình rồi định đi nhập ít quần cộc về bán.
Hôm qua, anh ấy đi lang thang khắp Môn Đầu Câu cả một ngày, mua một bao thuốc với ý muốn hỏi thăm nguồn hàng của chủ bán quần áo.
Một đám buôn bán tinh ranh, nhận được thuốc lá thì hút, nói chuyện lại đánh Thái Cực, Tần Chí Hoa làm gì cũng không hỏi được thông tin nào hữu dụng.
May mà người đàn ông trung niên bán giày kia còn hơi phúc hậu, nói với anh ấy chỗ này chỉ toàn quầy hàng cố định, mọi người đã biết nhau được một năm nên cũng có chút giao tình, có biết cũng không nói.
Không hỏi được ở bên Môn Đầu Câu, Tần Chí Hoa tiễn mẹ về rồi lại quyết định đến thành phố B.
Thành phố B rất khác Môn Đầu Câu, nơi này rất rộng lớn, anh ấy chỉ cần đi nửa tiếng là lại thấy một khu chợ nhỏ tự phát.
Có kinh nghiệm vấp phải trắc trở ở Môn Đầu Câu, lần này Tần Chí Hoa đã tinh ranh hơn, có câu nói người cùng nghề sẽ kỵ nhau, anh ấy hỏi nguồn cung cấp thì có khác gì đang cướp bát cơm nhà người ta đâu.
Cho nên, sau khi đi hai phiên chợ sáng, anh ấy không mở miệng hỏi thẳng, mãi đến khi nhìn thấy một thanh niên khoảng hai tư hai lăm tuổi ở một phiên chợ khác.
Sở dĩ Tần Chí Hoa chú ý đến anh ta là vì anh ta dẫn theo một bé gái khoảng ba bốn tuổi đến bày hàng, những người khác thấy có người đến quầy hàng của mình sẽ há miệng rao hàng, mà anh ta lại xấu hổ không biết nên chào hàng thế nào.
Tần Chí Hoa đi đến ngồi xổm xuống tùy tiện lật xem quần trước sạp của anh ta, thanh niên kia thấy có người đến mua hàng nên cũng ngồi xổm xuống nói: “Nhập từ xưởng lớn Thiên Tân, cậu nhìn xem, một cái 4 hào 5.”
Tần Chí Hoa hơi kinh ngạc, 4 hào 5 sao? Quần ở Môn Đầu Cầu phải ít nhất phải 5 hào mới bán.
Anh ấy sờ thử chất liệu, khá tốt nha.
Cân nhắc một lúc rồi nói mấy câu: “Anh này, thật ra tôi có cái này rồi nhưng tôi vẫn mua ba cái, tôi muốn hỏi thăm chuyện này chút.”
Thanh niên kia nghe thấy câu đầu của anh ấy đã nghĩ chắc không bán được rồi, nhưng nghe thấy anh ấy sẽ mua ba cái thì anh ta nhìn Tần Chí Hoa đầy nghi ngờ, hỏi: “Cậu muốn nghe ngóng chuyện gì?"
Tần Chí Hoa nghĩ một lúc, nhỏ giọng nói: “Là thế này, anh tôi làm việc ở đây, tôi đến đây thăm người thân, tôi định mở một quầy hàng nhỏ gần thị trấn chỗ anh ấy làm việc, nhưng lại không tìm thấy nguồn cung cấp, nên muốn hỏi anh thử nguồn cung cấp của mấy cái này.
Anh yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không bán ở đây đầu, cũng không cướp khách của anh.”
Thanh niên kia nghe thấy vậy thì rũ mắt, Tần Chí Hoa thấy anh ta không lập tức từ chối liền cảm thấy có hy vọng.
Anh ấy nói tiếp: “Anh xem thử như này có được không, nếu như anh chỉ cho tôi, thì tôi sẽ cho anh 5 tệ để tạ lễ.”
Thanh niên nghe thấy câu này thì nhìn con gái bên cạnh mình, nói với Tần Chí Hoa: “Được, nhưng buổi sáng tôi còn phải trông sạp, buổi chiều tôi dẫn cậu đi.”
Tần Chí Hoa nghe vậy vui mừng, móc thuốc lá trong túi đưa cho thanh niên kia, thanh niên đẩy về nói: “Tôi không hút thuốc lá.”
Tần Chí Hoa cười cất thuốc lá đi, nói: “Thật ra tôi cũng không hút, mấy thứ này chỉ tổ tốn tiền, chẳng qua lúc ra ngoài làm việc thì mang theo bao thuốc cho dễ nói chuyện với người ta.”
Lúc anh ấy chọn ba cái rồi đưa tiền cho thanh niên kia, thanh niên đẩy lại, nói: “Vừa nãy cậu nói không thiếu thứ này thì đừng mua nữa, tôi dẫn cậu đi một chuyến mà được 5 tệ tiền tạ lễ đã đủ cao rồi.”
Tần Chí Hoa bật cười, nói: “Mua cái này cũng không thừa, coi như hôm nay tôi với anh có duyên, mua ủng hộ anh.”
Trong ánh mắt thanh niên hơi do dự, lúc nhận tiền cũng chỉ nhận 1 tệ, trả lại ba hào năm bị lẻ ra cho Tần Chí Hoa.
“Vậy cảm ơn cậu, tôi lấy cậu giá vốn thôi.”
Tần Chí Hoa nhận lấy số tiền lẻ kia bỏ vào túi, mấy cái quần cũng nhét thẳng vào túi quần, bê một tảng đá ở gần đấy đến đây ngồi xuống, lại hỏi anh ta: “Tôi nghe khẩu âm của anh không giống người phương bắc lắm, cũng từ nơi khác đến đây à?”
Thanh niên kia gật đầu, nói: “Tôi tên Hà Thành, từ thành phố Tô Châu đến đây.”
Ngồi ở bên cạnh Hà Thành bày sạp hàng cả một buổi sáng, Tần Chí Hoa đã hiểu rõ tình huống của anh ta.
Hóa ra mấy năm trước anh ta kết hôn với một thanh trí thức đến làng, kết quả năm kia nữ thanh niên trí thức đó quay về thành phố, vốn dĩ cô ta nói về rồi sẽ nghĩ cách dẫn anh ta với con cùng nhau tới đây, nhưng sau khi về thành phố thì mất liên lạc.
Người trong thôn nói cô ta sẽ không quay lại, nhưng Hà Thành không muốn tin nên tháng trước anh ta đã liên hệ với một nam thanh niên trí thức trong thôn bọn họ ở thành phố B, anh ta mang theo con đến thành phố B để tìm người.
“Vậy bây giờ anh đã tìm được người chưa?" Tần Chí Hoa hỏi anh ta.
Hà Thành lắc đầu, thành phố B lớn như vậy, nam thanh niên trí thức kia cũng không biết rõ vợ của anh ta là người chỗ nào, tìm người nào đâu có dễ.
Hơn mười một giờ trưa, phiên chợ cũng dần ít người hơn, Hà Thành cũng muốn dọn quán đưa con về nhà ăn cơm.
Anh ta ôm con gái, Tần Chí Hoa lấy bao vải bọc hàng hóa lại hộ anh ta, đi về cùng với anh ta.
Trên đường về, anh ấy mua bốn cái bánh bao, cho bé gái kia một cái, lại cho Hà Thành một cái, hai cái còn lại để dành làm cơm trưa.
Hà Thành không chịu nhận, Tần Chí Hoa lại đưa cho bé gái kia.
Bé gái nhìn bánh bao, lại nhút nhát sợ sệt nhìn Tần Chí Hoa, cuối cùng dùng ánh mắt dò hỏi ba mình xem có thể nhận không.
Hà Thành nhìn con gái, trong mắt đều là mềm mại, nghĩ một lúc rồi cảm ơn Tần Chí Hoa, nhận lấy hai cái bánh bao đưa cho con gái.
Đôi mắt cô nhóc hơi cong cong, quay đầu nhẹ nhàng nói với Tần Chí Hoa: “Cảm ơn chú ạ.”
Nói đến cũng trùng hợp, chỗ Hà Thành ở nằm tại vùng ngoại thành của thành phố B, chuyến xe buýt đi cũng là chuyến xe Tần Chí Hoa về Môn Đầu Câu, bọn họ xuống xe ở một thị trấn nhỏ cách Môn Đầu Câu mấy trạm dừng, anh ta thuê một căn nhà nông thôn nhỏ của đồng hương.
Tần Chí Hoa nghĩ đến tháng sau mình cũng phải đi thuê nhà, nên hỏi giá nhà với anh ta, nghe nói một tháng ba tệ năm hào, trong lòng hơi tính toán.
Có lẽ do cách làm người của Tần Chí Hoa khá tốt, buổi chiều lúc Hà Thành dẫn anh ấy đi xem nguồn cung cấp cũng nhắc nhở anh ấy mấy thứ phải lưu ý khi mở quán với khi nhập hàng.
Hàng của anh ta là do người bạn của nữ thanh niên trí thức kia chỉ, tại thôn Tử Thủy, bên trong có rất nhiều nhà buôn.
Lần đầu Hà Thành nhập hàng cũng từng bị chơi bẩn, hàng bên trên là đồ tốt còn bên dưới thì nhét thêm vải vụn cho đủ.
Anh ta kể một số thủ đoạn nham hiểm của nhà buôn mà anh ta biết cho Tần Chí Hoa, lúc anh ta dẫn anh ấy đến nhà buôn mà anh ta thường lấy,