Bốn giờ sáng, mặt trăng đã xuống, sắc trời vẫn chưa sáng, trên nền trời đen kịt chỉ có mấy ngôi sao ảm đạm treo lên.
Ngoài sân nhà họ Cố, Cố Uyển kéo tay Tần Chí Quân không chịu buông.
Tần Chí Quân bắt lấy cái gáy của Cố Uyển kéo người nhích về phía mình, dán trán mình lên trán cô, rất tốt, nhiệt độ bình thường.
Anh ôm Cố Uyển nằm mấy tiếng, làm động tác thân mật như vậy cực kỳ tự nhiên, nhưng Cố Uyển không biết mình đã ngủ cùng giường với Tần Chí Quân, chỉ nghĩ là anh ôm cô một đêm, hiện tại trán của anh và trán của cô dán vào nhau, hơi thở phả vào mặt có chút hồng.
Cô kéo tay Tần Chí Quân, giọng nói dịu dàng kiều mị: "Tần đại ca, em không muốn anh đi, em sợ lắm."
Tần Chí Quân bởi vì có nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, cả buổi tối đều không chợp mắt, bây giờ thấy cô yêu kiều như vậy, trong lòng phơi phới bất ổn, anh nhìn cô, lòng bàn tay ch.ậm rãi vu.ốt ve bên gáy cô, cười hỏi: "Thật sự là bị đại bàng vàng dọa? Hay là...thật ra không nỡ xa anh?"
Gáy Cố Uyển rất mẫn cảm, bị anh vu.ốt ve nên co rụt lại, giọng nói càng thêm phần quyến rũ.
"Sợ thật." Cô thành thực nói, không phải là sợ con chim lớn kia, là sợ bị hóa yêu.
Nhưng Tần Chí Quân nào tin, cảm thấy cô nhóc này nói một đằng làm một nẻo, anh cúi đầu nói bên tai cô: "Thật sự không muốn xa anh thì chúng ta mau chóng kết hôn đi, được không?"
Hơi thở nóng rực phả vào sau tai cô, chân Cố Uyển càng lúc càng mềm, hô hấp cũng có chút bất ổn.
Nhưng cô không thể kết hôn, cũng không tìm được lý do hợp lý, chỉ có thể nói: "Ban đầu anh đã nói phải nửa năm mới kết hôn, chưa tới nửa năm thì không được."
Tần Chí Quân chôn đầu ở bả vai Cố Uyển cọ cọ mấy lần, xin khoan dung: "Bà cô của anh ơi, anh sai rồi."
Cố Uyển bị mái tóc cứng của anh quẹt phải, không được tự nhiên quay đầu sang một bên, cũng không chịu đáp lại lời của anh.
Tần Chí Quân xoay mặt cô lại, cúi người nhìn thẳng vào cô, nói: "Bé ngoan, em có biết lúc nào anh cũng muốn bi.ến em thành tí hon giấu trong túi áo không? Em cũng thế mà, đúng không, lúc đó anh bị thương nên nói mấy lời vớ vẩn, em đừng nhớ, xin em đấy."
Tần Chí Quân nói ba chữ xin em đấy dịu dàng triền miên, dư âm không dứt, trai thẳng đột nhiên làm nũng đúng là đòi mạng người ta mà.
Cố Uyển chưa từng nghe qua lời ngọt ngào nào đầy sức thuyết phục như vậy, bùm một cái không chỉ có mặt nóng bỏng, có lẽ đến ngón chân cũng bắt lửa rồi, trái tim đập bình bịch đòi xông ra, rất muốn đồng ý với anh, lập tức gả cho anh.
Nhưng mặc dù cô bị Tần Chí Quân làm cho u mê, cái đuôi đằng sau mông kia vẫn còn ngại ngùng run lên tìm cảm giác tồn tại kia kìa, cô nào dám đồng ý.
Cô miệng lưỡi vụng về không biết nên nói gì nữa.
Trong đêm tối, Tần Chí Quân chỉ thấy mỗi đôi mắt mông lung của cô, cái miệng nhỏ hơi hé ra, không kìm lòng được bèn hôn lên.
Ngọt, thơm, mềm, trơn!
Má nó thật sự quá sảng khoái!
Tần Chí Quân cảm thấy mình sắp điên rồi, nắm đấm của Cố Uyển nện vào vai anh cũng mềm mại câu người như cô vậy, anh hôn đến lúc Cổ Uyển sắp ngạt chết mới buông cô ra.
Tần Chí Quân vùi đầu trên vai Cố Uyển, hơi thở trong đêm tối vừa nặng nề vừa rõ ràng, giọng nói khàn khàn hỏi cô: "Có gả không?"
Cố Uyển cũng bị anh dọa sợ gần chết.
Tần Chí Quân,Tần Chí Quân cũng rất đáng sợ, đáng sợ y chang cái đuôi này vậy.
"Có lấy chồng không đây?" Anh tiếp tục hỏi.
Cố Uyển lắc đầu nguầy nguậy, trước khi lắc đầu còn biết dùng một tay che miệng.
Giọng nói ồm ồm truyền ra từ lòng bàn tay cô.
"Em muốn suy nghĩ thêm, anh còn như vậy, em...!em không lấy chồng đâu."
Tần Chí Quân cười, còn thỏ nhỏ này bị ép đến hoảng rồi, anh lùi lại một bước, nói: "Anh đi đây."
Giả bộ muốn đi.
Cố Uyển ngây người, đi, đi rồi?
Tần Chí Quân chờ cô kéo mình lại, nhưng một bước, hai bước vẫn không có gì...
Ba bước.
Ngại quá, chẳng lẽ dọa hơi quá tay rồi?
Đầu lưỡi anh đảo trong khoang miệng một vòng, ban nãy lúc hôn cô, anh giống như sắp phát điên đến nơi.
Không trách anh được, bị trêu chọc cả một đêm đến bây giờ mới điên đã là rất khắc chế rồi.
Cố Uyển vẫn không hé răng, Tần Chí Quân bước đến bước thứ tư thì bước ch.ậm lại, bước thứ năm...
Không kéo anh cũng không gọi anh sao? Tần Chí Quân không ổn lắm.
Anh quay đầu muốn xem xem có phải cô nhóc kia chân vẫn mềm cho nên mới không tiến lên hay không, nhưng vừa quay đầu lại, đồng tử của Tần Chí Quân đột nhiên co rụt lại, Cố Uyển đang đẩy cửa nhà nhanh chóng đi vào trong.
Gần như không hề suy nghĩ, anh nhấc chân chạy về phía Cố Uyển, nhưng cửa rầm một tiếng đóng lại, suýt chút nữa thì đập vào mũi anh, sau đó là tiếng then cửa cài lại, tiếng bước chân Cố Uyển chạy vào trong.
Tần Chí Quân thấy không ổn, sao cô bảo sợ cơ mà? Cô bảo phải ôm anh mới được cơ mà?
Anh chợt nhớ tới lần ở trên xe bus cô ngã xuống đùi anh, lúc xuống xe anh muốn hỏi một câu có cần giúp hay không, lúc đó Cố Uyển nhìn anh như nhìn bi.ến thái sau đó vội vàng chạy mất.
Lần này anh bị cô coi là gì...
Tần Chí Quân ảo não đánh vào đầu mình một cái.
Ai bảo mày lỗ mã.ng! Biết rõ gan cô nhóc này nhát như thỏ rồi còn làm vậy.
Anh quay người tựa vào cửa viện nhà họ Cố, nhìn bức tường bao quanh căn bản không thể ngăn nổi anh, suy tính độ khả thi leo tường vào nhà.
Nhưng nghĩ một hồi lại không dám, cô nhóc kia coi anh là bi.ến thái thật thì xong đời, vừa nãy cô đã nói, chắc chắn không lấy chồng.
Lại nói tới Cố Uyển, cô cũng xém chút bị Tần Chí Quân dọa cho sợ gần chết, nào dám giữ anh lại, chân vừa lại sức bèn chạy trốn.
Cô cảm thấy cô không hiểu nổi Tần Chí Quân, rõ ràng có nhiều lúc cực kỳ tuân thủ lễ tiết, nhưng tại sao lúc xấu tính lên lại đểu như vậy.
Cô sợ anh cứ hỏi một lần có lấy chồng hay không sẽ cắn mình một lần như vậy, rất đáng sợ, cô cảm thấy anh còn giống yêu quái hơn mình, anh là yêu quái sẽ ăn thịt người.
Quả nhiên, lúc đóng cửa cô nhìn thấy anh vội vàng chạy lại, may là tay chân cô nhanh nhẹn, chỉ là động tác hơi vội, tiếng đóng cửa có chút lớn, cũng may không làm kinh động ba mẹ.
Tần Chí Quân đứng ở bên ngoài nửa tiếng, mãi đến khi tiếng gà gáy đầu tiên cất lên, đêm đen hơi hửng sáng, anh mới rời khỏi chân tường nhà họ Cố nhanh chóng đi về nhà.
Một đêm không ngủ nhưng lại không buồn ngủ chút nào, chăn gối trên giường đều lưu lại hương thơm trên người Cổ Uyển, Tần Chí Quân lăn qua lộn lại dày vò như lật bánh rán, trời vừa sáng, cũng không thèm để ý có thất lễ hay không, xách theo bình