Tần Chí Quân trở lại trong viện nhà mình, trùng hợp chạm mặt Tần Chí Cương mới vừa rời giường đi rửa mặt.
Tần Chí Cương ngạc nhiên hỏi: “Anh cả, sớm vậy mà anh đi đâu thế?”
Tần Chí Quân không ngờ lại đụng phải người khác, anh thuận miệng nói: “Anh ở trong quân quen dậy sớm, ra ngoài chạy hai vòng, em dậy sớm thế làm gì?”
Tần Chí Cương đi đến chỗ máy bơm nước lấy ít nước sạch, bơm một hồi thì nước từ lòng đất cũng phun lên.
Anh ấy dùng cái ca hứng nước, nói: “Bọn em kết hôn, mẹ đặt thợ mộc Lâm ở thôn Hạ Kiên làm đồ dùng trong nhà, có một cái tủ quần áo lớn đã làm xong rồi, lát nữa em mang xe ba gác đi kéo về.”
Nghe đến đồ dùng trong nhà, Tần Chí Quân lại nghĩ đến Cố Uyển, trong mắt có mấy phần ảm đạm.
Nhìn Tần Chí Cương, đột nhiên anh hỏi: “Chí Cương, lúc người yêu em giận em, em dỗ thế nào?”.
Tần Chí Cương nhướng mày, phun ngụm nước vừa ngậm vào miệng định súc miệng ra, nhìn chằm chằm anh cả, đột nhiên lại hỏi: “Anh cả, anh chọc Tiểu Uyển tức giận rồi đúng không? Cô ấy tốt tính như vậy mà cũng tức á?"
Mặt Tần Chí Quân có chút không được tự nhiên, anh nói: “Không, chỉ tò mò hỏi thôi.”
Tần Chí Cương nhìn ra được anh mất tự nhiên, nên cười ha ha.
Còn không biết làm sao sáng sớm đã ra ngoài chạy bộ, hóa ra là ngủ không ngon.
Anh ấy suy nghĩ rồi nói: “Nếu Quyên Tử tức giận, em sẽ mua mấy thứ như là dây cột tóc, cài tóc gì đó, lại nói ngon ngọt dỗ cô ấy, vậy là dỗ được thôi.”
Tần Chí Quân ghi nhớ lời em trai nói, lại hỏi: “Đến thôn Hạ Kiên mà đi sớm thế sao? Có cần anh đi với em không?”
Tần Chí Cương xua tay, chuyển chút đồ dùng thôi, cần gì phải hai người chứ.
Tần Chí Quân quay về phòng, cho đến khi nghe thấy tiếng Hiểu Muội ở đối diện thức dậy.
Anh đi qua kéo người đến một bên, nói: “Hiểu Muội, giúp anh cả một chuyện"
Tần Hiểu Muôi nghi ngờ, chuyện gì mà thần bí thế chứ.
“Em có thể đi hỏi thăm xem Tiểu Uyển đi giày cỡ bao nhiêu giúp anh được không.”
Tần Chí Quân nghĩ đến lần trước mua váy thì đã muốn mua giày cho cô rồi, nhưng không biết cỡ giày.
Nếu tặng quà thì giày cũng được, đúng lúc phối với váy thành một bộ.
Tần Hiểu Muội còn cho rằng có chuyện gì nữa.
Thấy anh cả hỏi cái này, cô ấy cười lên, anh mình thật quan tâm Tiểu Uyển.
“Cái này không cần đi hỏi, em biết.
Chân Tiểu Uyển nhỏ hơn chân em một số, mua giày bên ngoài là cỡ ba lăm, tự làm thì em có thể cắt được.”
“Cỡ ba lăm, được, anh biết rồi.”
Lại nói về Cố Uyển, buổi sáng lúc rời giường thay quần áo, đôi mắt vô tình nhìn đến vết bớt, cô bỗng chốc hoài nghi bản thân nhìn lầm, xem kỹ lại lần nữa, dấu ấn hồ ly tỏa ra ánh sáng màu đỏ xinh đẹp, màu sắc khôi phục lại như trước lúc bị thương.
Cô nghĩ ra gì đó, đưa tay sờ xương cụt của mình, cái đuôi đã không còn.
Cô kích động muốn nhảy cẫng lên, hôm qua còn đỏ như hoa hồng, ngủ một giấc đã biến thành đỏ tươi rồi.
Đúng rồi, là viên thuốc kia.
Cố Uyển đứng dậy lấy bình sứ ra, trong bình còn ba viên.
Cố Uyển lại uống một viên, tim đập thật mạnh.
Lần này sau khi uống thuốc, cô cẩn thận quan sát sự biến hóa của cái ấn kia.
Có thể thấy được bằng mắt thường, nó càng ngày càng đỏ.
Vừa nãy còn cảm thấy tinh thần phấn chấn, nhưng lúc này Cố Uyển lại thấy mí mắt thật nặng.
Nghĩ đến hôm qua uống thuốc xong cũng ngủ say, cô dứt khoát mặc quần áo đàng hoàng, lần nữa nằm xuống giường.
Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, Cố Uyển cảm thấy ngực mình nóng rát đau đớn.
Đến lúc ăn sáng.
Cố Uyển vẫn ngủ say sưa.
Chúc Phượng Tiên gõ cửa hồi lâu cũng không thấy bên trong có ai đáp lại, bà ấy đi đến cửa sổ nhìn vào thì thấy cửa sổ cũng đóng chặt.
Cố Kim Thịnh đen mặt lại, trách mắng: “Không cần gọi nữa, ăn bữa cơm còn phải thúc giục năm lần bảy lượt.
Ban ngày mà ngủ nướng còn ra gì nữa, lát nữa bà dạy dỗ lại nó đi, nếu để nó như thế gả vào nhà người ta thì mất mặt chết cho xem.”
Chúc Phượng Tiên lại nói: “Có phải ốm rồi không? Để tôi vào xem.”
Bà ấy hiểu con gái mình, ngoan ngoãn lại chăm chỉ, từ sau mười tuổi đã không còn ngủ nướng nữa rồi.
Bà ấy trở về phòng tìm chìa khóa phòng Cố Uyển, mở cửa ra, đi vào thì thấy cô nằm trên giường ngủ mê man, lắc mấy lần cũng không tỉnh, sờ trán cũng không nóng.
Bà ấy thật sốt ruột.
Nhìn cô cũng không giống như bị bệnh, nhưng mặt lại đỏ ửng, nhìn màu nước trong thôn còn tốt hơn sắc mặt cô.
Nhưng ngủ mà lay không tình thì không bình thường.
Rốt cuộc vẫn quan tâm đến danh tiếng của con gái, bà ấy đi ra ngoài đóng cửa lại, nói: “Tôi thấy nó không thoải mái, để nó ngủ thêm lúc nữa đi, lát nữa vào gọi sau”.
Những cô gái ở nông thôn chỉ cần có tiếng mang tật xấu kì quái gì đó hoặc là lười làm thì gả đi rồi cũng không tránh được bị người ta bàn tán.
Lúc này Cổ Kim Thịnh mới không nói gì nữa, sầm mặt ăn cơm rồi gọi Cố Siêu cùng đến thôn bên cạnh làm việc.
Đến hơn bảy giờ, Vương Thủy Anh ẵm Ngưu Ngư ra ngoài la cà, Chúc Phượng Tiên mới mở cửa phòng Cố Uyển gọi cô dậy.
Phải lắc mười mấy lần, cô mới mơ màng mở mắt ra.
Chúc Phượng Tiên lo muốn chết, bà ấy ngồi xuống giường Cố Uyển, hỏi cô: "Tiểu Uyển, con nói cho mẹ biết đi, con sao vậy? Ban nãy mẹ gọi thế nào con cũng không tỉnh, mẹ để con ngủ hơn một tiếng rồi.
Lần này gọi con, cũng lắc mấy lần con mới phản ứng lại.
Con như vậy không đúng lắm, con có khó chịu ở đâu không?”
Cố Uyển có chút ngốc, tính Chúc Phượng Tiền rất nóng, là kiểu người lớn khiêm tốn có thể khen con nhà người ta, lại hạ con mình xuống.
Cô bởi vì tính hướng nội mà thường xuyên bị bà ấy dạy dỗ, những lúc hiền hòa thế này rất hiếm.
“Không...!Không khó chịu ạ.” Trên thực tế, người cô vô cùng thoải mái, nếu muốn nói có chỗ nào khó chịu thì chỉ có ngực đau thôi.
Nghĩ đến ngày hôm qua lấy được tiền nhưng lại không lấy được phiếu, phải lặng lẽ đến chợ đen đổi, lúc này nhìn thấy Chúc Phượng Tiên hiếm khi có dáng vẻ của mẹ hiền, cô thử thăm dò nói: “Mẹ, con...! Ngực con rất đau.”
Vừa nghe cô nói cô không thoải mái, Chúc Phượng Tiên lập tức sốt ruột.
“Sao ngực lại đau, bao lâu rồi?”
Cố Uyển đỏ mặt nói: "Không phải bị bệnh.
là đồ lót quá chặt.
Mẹ, mẹ có thể cho con ít phiếu mua vải với tiền không? Con muốn đổi hai cái lớn hơn."
“A...” Chúc Phượng Tiên cũng trợn mắt há mồm, gương mặt già nua hơi đỏ lên.
Bà vỗ vai Cố Uyển, thấp giọng nói: “Con bé chết tiệt này, hôm qua cũng không nói rõ ràng, mấy cái nhỏ đó mà mẹ không cho con mua được sao?”
“Con ngại nói.” Cổ Cố Uyển cũng đỏ lên.
Chúc Phượng Tiên liếc qua ngực con gái, thầm nghĩ phát triển cũng là chuyện tốt, nhưng bà ấy