Tần Chí Quân nghĩ, có lẽ vì anh chưa đủ tài giỏi, chưa đối xử đủ tốt với Cố Uyển, cho nên cô mới không giống như anh, vô cùng vội vàng muốn cô trở thành một nửa còn lại trong sinh mệnh của mình.
Anh ôm chặt người trong lòng không dám mong cầu xa xôi, cô thích anh, đồng ý gả cho anh là anh đã thấy may mắn lắm rồi, còn với những chuyện khác, anh sẽ cố gắng sau.
Cố Uyển bị anh ôm chặt, tai đột nhiên đỏ rực, bất chấp người mình mềm nhũn, vội buông tay khỏi eo Tần Chí Quân, hơi tránh ra một chút.
Tối nay cô không biết Tần Chí Quân sẽ đến nên không quấn ngực, cũng không mặc áo lót.
May mà lúc này trời tối như mực nên anh mới không thấy những gì không nên thấy, nếu anh ôm xuống dưới nữa sẽ phát hiện ra.
Lúc này anh đang ôm vai cô, nếu lỡ xuống nữa, mặt cô đỏ rực lên.
Tay cô chống lên ngực Tần Chí Quân, nhẹ nhàng đẩy đẩy: “Anh uống nước nóng xong rồi quay về ngủ đi.”
Tần Chí Quân thấy cô nhóc chống cự thì không dám ôm chặt nữa, chỉ ôm hờ trong ngực, lắc đầu: “Anh muốn ở cùng em, cho anh ôm thêm một chút nữa được không?"
Giọng nói anh dịu dàng lại thêm phần quyến luyến mang đến một sự say đắm.
Cố Uyển nhớ ra anh từng như một tên ngốc đứng ở cửa sổ nhà mình hai đêm, có lời muốn nói mà ngập ngừng không dám nói ra.
“Hai ngày nay anh không ngủ, sẽ không chịu nổi đâu.
Hay là anh...!lên giường em ngủ một giấc đi.”.
Nói đến đây thì mặt cô đã tự đỏ ửng lên.
Tần Chí Quân không nhịn được mà khẽ cười, ghé miệng thì thầm bên đôi tai nhỏ của cô: “Nhóc con ngốc, em không biết là để đàn ông lên giường của mình nguy hiểm như thế nào sao?”
Bên tai phảng phất hơi nóng và sự trêu đùa của anh khiến mặt Cố Uyển nóng bừng, cô tức giận, nhẹ nhàng cấu nhẹ lên eo anh, sẵng giọng: “Nói vớ vẩn gì vậy hả, em sẽ ngồi ở chỗ này.”
Tần Chí Quân bị cô cấu đến mức hơi thở loạn nhịp, cả người nóng rực lên, cho dù anh biết Cố Uyển như một liều thuốc độc nhưng vẫn không nỡ buông tay.
Anh ôm cô cho đến mức cô thở hổn hển một hồi mới nói: "Vậy anh không muốn ngủ nữa, chỉ muốn ở đây ôm em thôi."
Mấy ngày nay Cố Uyển thường ở cùng anh, sao lại không biết anh thế nào chứ, xấu hổ đỡ trán, chống lên bả vai anh, không chịu ngẩng đầu lên, dùng hết sức kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Cô có cảm giác sự tự chủ của Tần Chí Quân ngày càng thấp, cho dù là không ở trên giường thì cô cũng cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
Nghĩ đến đây, cô dứt khoát chui ra khỏi ngực anh, run rẩy lùi về sau vài bước mới đứng vững được, trầm giọng nói: "Gặp cũng gặp nhau rồi, bây giờ anh về đi, anh còn ở lại nữa thì sẽ không hay lắm đâu.”
Giọng nói mềm mại, Tần Chí Quân nghe được thì rất muốn đem người ôm trở về, nhưng anh biết mình còn như vậy nữa thì không được, hơn nữa vừa rồi anh còn có phản ứng, khó khăn lắm mới dỗ được cô, anh không dám chọc cô lần nữa đâu.
Anh nhìn Cố Uyển, trong bóng tối cùng lắm cũng chỉ có thể thấy được một cái bóng mông lung nhưng lại khiến ánh mắt anh lưu luyến không thôi.
Cố Uyển thấy anh đi nửa bước ngoảnh đầu ba lần thì không khỏi buồn cười, ra hiệu cho anh đi nhanh đi.
Tần Chí Quân bước đến bên cửa sổ, bưng ly nước đã nguội, từ từ đưa vào trong miệng.
Nước chui vào trong cổ họng, không giảm được loại cảm giác kia mà ngược lại còn dâng lên mạnh mẽ hơn.
Anh đẩy cửa sổ ra, xoay người đưa chén nước về phía Cố Uyển.
Cô nhìn vào mắt anh, nghĩ anh muốn nhảy khỏi bệ cửa sổ mà bỏ chén nước ở đó thì không tiện lắm, nên bước lên hai bước cầm lấy cái chén.
Tần Chí Quân cong mày, tay không cầm chén đỡ lấy gáy Cố Uyển, đưa cô đến trước mặt mình, nhanh chóng dùng miệng mình ấn lên môi cô một cái.
Sau đó anh cười hài lòng, buông cô ra, nhảy khỏi cửa sổ.
Chân Cố Uyển mềm nhũn, chống tay lên bậc cửa sổ để giữ thăng bằng, ly nước mà Tần Chí Quân chưa uống hết bị đổ hơn một nửa.
Trên mặt cô hiện lên vẻ xấu hổ, trái tim nhảy bang bang bang cực mạnh, cả người cứ như ngâm trong mật vậy, ngọt đến say lòng.
Nhưng ngoài ra còn có một cảm giác bủn rủn kỳ quái không cách nào miêu tả được.
Cô nhìn Tần Chí Quân ở ngoài cửa sổ đang cười với mình, không tự chủ được cũng nhếch miệng lên.
Sau khi cô đứng vững được mới khoát tay với anh, ra hiệu cho anh mau về nhà đi.
Tần Chí Quân vẫn cứ mãi không chịu cất bước, ở bên Cố Uyển thì anh thấy mỗi giây đều trôi qua rất nhanh, thời gian ngắn ngủi, mà lúc không được gặp cô thì thời gian cứ dài như một thế kỷ vậy.
Hai người nhìn nhau qua khung cửa sổ, cho đến lúc Cố Uyển không nỡ để anh tiếp tục thức đêm nữa, thúc giục anh thì anh mới quay người ra khỏi nhà họ Cố.
Sau khi anh đi, Cố Uyển đưa tay sờ mặt mình, nó nóng đến mức khiến người ta hoảng hốt.
Cô đóng cửa sổ lại, nằm lên giường, vùi mặt vào gối cười ngây ngô.
Sau khi ra khỏi họ Cố, Tần Chí Quân cũng không đi về hướng nhà mình mà chạy ra ngoài thôn, chạy mãi trên đường lớn trên thị trấn.
Sau khi chạy được một vòng thị trấn, đổ mồ hôi khắp người thì mới quay về nhà mình.
Sáng sớm, lúc rời giường.
Cố Uyển mở rương quần áo, lấy cái áo lót phơi khô hôm qua mới cất vào.
Lại nhìn thấy chiếc váy liền màu vàng mà mình xếp gọn gàng đặt vào góc trái, cô dùng ngón tay miết vào nó, nghĩ đến chuyện hôm qua anh nói đôi giày xăng đan đó phối với cái váy này chắc chắn sẽ rất đẹp.
Cô nhẹ cắn m.ôi dưới, không lấy ra bộ quần áo hôm nay dự định mặc mà lại lấy chiếc váy này ra.
Sau khi cởi áo ra thì việc đầu tiên phải làm là kiểm tra ấn ký trước ngực.
Ngày hôm qua sáng tối đều uống một viên thuốc nên vết bớt đó chỉ còn nhỏ khoảng bằng một hạt đậu, đỏ tươi như máu, nằm ở trên khuôn ngực cao ngất nhìn vô cùng dụ hoặc.
Trong mắt Cố Uyển mang ý cười, không biết nếu ăn viên thuốc cuối cùng thì nó có thể biến thành một nốt ruồi nhỏ hay không nữa.
Nếu có thể như vậy thì sau này có lẽ sẽ không phải lo lắng gì nữa rồi.
Cô cầm lấy áo trong mới mua hôm qua mang vào, thở phào một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không phải mặc áo trong không vừa người nữa.
Con mắt của chị gái bán hàng kia vô cùng chuẩn xác, độ lớn rất phù hợp.
Xem ra hôm nay có thể đến mua thêm một bộ cùng kích cỡ rồi.
Cô nhìn qua vải quấn ngực bên cạnh chiếc váy, trong mắt hiện lên sự do dự, quấn nó hơn một tháng cộng với áo trong quá nhỏ, cô thực sự như bị tra tấn vậy.
Đôi tay lướt qua tấm vải, hay là không quấn nhỉ?
Tay cô dừng ở chiếc váy liền thân màu vàng, cắn môi dưới, trực tiếp mặc lên người.
Vốn Tần Chí Quân sợ không vừa nên cố ý mua cỡ lớn, bây giờ Cố Uyển lại mặc rất vừa vặn.
Cô còn đổi qua đôi xăng đan mà hôm qua Tần Chí Quân mua cho, đi vài bước trong phòng, không cần nhìn qua, chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhìn thấy