Phải mất một lúc lâu mới áp được xuống những suy nghĩ bậy bạ trong đầu, Tần Chí Quân sờ tay lên mũi.
May quá vẫn chưa bị mất mặt.
Tính ra, ở bên Cố Uyển cũng chưa đầy hai tháng mà anh bắt đầu cảm thấy sắp không biết mình là ai rồi.
Chính anh cũng cảm thấy mình thực sự rất giống lưu manh.
Từ trước đến nay anh không hề chú ý gì đến mấy chuyện này, trong đầu chỉ có chiến thuật rồi huấn luyện.
Sao mà vừa đụng phải Cố Uyển lại thành như vậy rồi chứ.
Cố Uyển hỏi người bán hàng giá tiền cái váy.
Người bán hàng mỉm cười giới thiệu bộ váy này may ở Thượng Hải, sợi vải tổng hợp tốt như thế nào.
Cố Uyển nghe đến đây thì trực giác mách bảo giá cả sẽ không rẻ rồi.
Quả nhiên, sau một đống thứ phông bạt thì người bán hàng kết luận chiếc váy này ba mươi hai tệ, không cần phiếu vải.
Một cái váy phải bỏ ra ba mươi hai tệ, cái này là gần bằng tiền công đi làm hơn một tháng của ba và anh cô rồi.
Tần Chí Quân còn muốn mua cho cô một bộ đồ mùa thu mà Cố Uyển làm sao cũng không chịu.
“Ngày kết hôn mặc váy mua là được, mấy cái khác lúc về em tự mua vải may."
Giọng nói cô mềm mại, hơi ngước đầu lên nhìn anh, trong đôi mắt xinh đẹp đó chỉ có bóng dáng của anh thôi.
“Có được hay không nào?”
Anh bị ma xui quỷ khiến thế nào lại nói:
“Được.”
Trên mặt Cố Uyển nở một nụ cười rất xinh đẹp, mắt cong lên, môi cũng cong.
Chỉ còn có anh đang ở trong đôi mắt cô, trong đó chứa đầy ánh sao.
Anh không tự chủ mà dịu mặt xuống, quay đầu bảo người bán hàng điền đơn lấy váy.
Sau đó anh đến chỗ thu ngân tính tiền, rồi cầm chiếc váy được gói kỹ, dẫn theo Cố Uyển đi ra.
“Bây giờ chúng ta về thôi." Cố Uyển thấy chỉ vừa đến thành phố một lúc mà cô đã tiêu hết hơn một trăm năm mươi tệ, đó là thu nhập gần một năm của người lớn trong nhà cô rồi.
Tần Chí Quân không biết cô gái nhỏ này xót tiền anh, mỉm cười nói: “Qua chỗ công ty Ngũ Giao của Cục vật tư mua chiếc xe đạp nữa rồi chúng ta về.”
Cố Uyển kéo góc áo anh, vội vàng nói: “Đừng mua, cái đó thực sự không cần.
Lúc trước em nghe bạn học nói, một cái xe đạp cũng tầm hai trăm tám mươi tệ, quá đắt rồi.”
Tần Chí Quân không nhịn được mà bật cười, nói: “Không nhiều như vậy đâu, giá người đó nói là giá chợ đen, anh có phiếu xe đạp, chỉ khoảng một trăm tệ thôi.”
Cố Uyển vẫn lắc đầu, hơn một trăm cũng đã đắt chết rồi.
“Nghe lời nào.”.
Trong giọng nói của Tần Chí Quân có chút bất lực, phần nhiều là cưng chiều và ngọt ngào yêu thương.
“Em không muốn đâu.” Giọng nói nhỏ nhẹ nhưng lại rất cố chấp.
Tần Chí Quân hơi cúi đầu xuống, hỏi: “Sao lại không hả? Nếu mua nó thì em đi lên trấn sẽ tiện hơn rất nhiều, không cần phải đi bộ xa như thế.”
Cố Uyển cúi thấp đầu, mới nói ra được một câu: “Tiền anh kiếm cũng không dễ dàng gì.”
Không chỉ mệt mỏi lại còn nguy hiểm như vậy, nhìn xem, lần trước còn bị thương nặng như thế, đều là tiền mồ hôi nước mắt đó.
Giọng nói rất dịu dàng.
Biết vợ mình đau lòng cho mình, Tần Chí Quân mỉm cười.
“Vợ à, đàn ông nuôi vợ mình là lẽ đương nhiên.
Tiền anh kiếm về là cho em tiêu, nếu em không chịu tiêu thì anh không có được cảm giác hạnh phúc của việc làm đàn ông đâu.
Vì vậy em phải để anh tiêu tiền cho em."
Mặt Cố Uyển đỏ bừng: “Ai là vợ anh chứ.”
“Qua mấy ngày nữa thì phải rồi mà.” Anh cười rất thoải mái, thấy cô đỏ mặt càng muốn trêu đùa cô.
Cố Uyển mặt đỏ đến bật máu, sợ nói thêm thì người này càng lắm lời, không ngăn nổi.
Cô quay người đi về hướng trạm xe.
Sự thật chứng minh dù Cố Uyển dịu dàng lại còn dễ thẹn thùng nhưng khi cô đã quyết cái gì thì Tần Chí Quân cũng chỉ có thể nghe lời, chạy đuổi theo vợ minh.
Lúc quay lại thôn Thanh Hồ đã hơn bốn giờ chiều.
Lâm Xuân Hoa thấy Tần Chí Quân không mua xe đạp về thì hỏi anh có chuyện gì xảy ra.
Tần Chí Quân bất đắc dĩ cười: “Cô nhóc đó đau xót cho tiền mồ hôi nước mắt của con, nói gì cũng không chịu mua, quay lưng đi thẳng ra trạm xe."
Lâm Xuân Hoa hơi ngơ ra, sau đó bật cười đập Tần Chí Quân một cái, nói: “Trong lòng con chắc sướng muốn chết, còn kể ra chuyện vợ thương mình.
Không mua cũng được, sau này tiền và phiếu cũng cho con bé, lúc nào nó muốn mua thì mua, dùng để mua mấy cái khác cũng được.”
Tần Chí Quân không phải là sướng muốn chết rồi sao, mấy ngày nay anh hạnh phúc đến mức sắp không tìm thấy bắc rồi cực đây.
“Mẹ, đồ nội thất kéo về rồi sao?”
“Kéo về, kéo về rồi.
Chí Cương đã giúp con sắp xếp rồi, tự con đi xem đã ổn hay chưa?"
“Ồ".
Anh đáp lời một tiếng rồi bước nhanh vào nhà, trong phòng có thêm ba món đồ, đứng trong phòng suy nghĩ làm sao để sắp xếp.
Cố Uyển về đến nhà mang quần áo và đồng hồ cho người trong nhà xem.
Vương Thủy Anh thấy thì vô cùng ngưỡng mộ.
nói thẳng Cố Uyển là người có phúc.
Cô nói chuyện mình không chịu cho Tần Chí Quân mua xe đạp.
Vương Thủy Anh thấy cô có hơi ngu ngốc.
Những năm nay thì sính lễ càng nhiều chứng tỏ nhà trai càng coi trọng mình.
Lại nói đến xe đạp, oai phong biết bao, cả thôn chỉ có nhà bí thư chi bộ có một chiếc xe đạp Kim Lộc Hai Mươi Tám đòn dông, ngày nào cũng xem nó như tổ tông mà đánh cho sáng bóng.
Vương Xuân Hương chỉ có lên trấn mới đạp xe, có thể diện biết bao.
Cố Kim Thịnh lại nói: “Làm rất đúng.
Đây là cuộc sống nông thôn, đi xa nhất thì cũng chỉ là lên trấn, cần gì phải dùng tới nó, không cần thiết.
Các con còn trẻ cứ tiết kiệm tiện, cuộc sống sau này, chỗ nào mà không cần tiền chứ."
Cố Uyển thấy ba mẹ mình không có ý kiến gì, mà còn tán thành thì thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bên nhà họ Tần mấy ngày nay bận rộn để chuẩn bị cho chuyện kết hôn thì nhà họ Cố cũng không rảnh rang gì.
Sáng ngày mồng ba, Chúc Phượng Tiên cầm tiền đưa Cố Uyển lên trấn.
Thời buổi này gả con gái thì cần đưa theo chăn mền gối, mà bông cung ứng cho nông thôn một năm có hạn, bà đã sớm chuẩn bị trước vài năm.
Đầu năm nay đã đan xong hai bộ chăn mền, hai cái ga giường cho mùa hè cũng đã chuẩn bị hai bộ.
Hôm nay bà đưa Cố Uyển đến hợp tác xã cung tiêu mua thêm tấm phủ chăn.
Chăn được bán ở quầy vải, ở giữa một loạt tủ gỗ có một cái tủ kính, trong đó phần lớn là các kiểu màu đỏ hoa hòe, còn có một chồng vải lụa.
Chúc Phượng Tiên kéo Cố Uyển đi chọn màu, Cố Uyển nhìn cái nào cũng hoa cả mắt.
Cuối cùng là Chúc Phượng