Đợi tất cả của hồi môn của cô được chuyển vào phòng.
Cố Uyển âm thầm dò xét căn phòng mà cô cũng không lạ lẫm gì nay lại thay đổi rất nhiều, đồ gia dụng mới chất đầy ắp, tường dán chữ Song Hỷ, trên giường treo một tấm màn, ngay cả đống rơm ban đầu nằm dưới chiếu cũng đã được thay bằng đệm chăn, chiếc gối đơn trước đây cũng đổi thành cặp gối uyên ương đỏ chót.
Tiệc rượu là vào buổi tối, buổi sáng đã chuẩn bị hòm hòm nên bây giờ Tần Hiểu Muội cũng khá rảnh rỗi nhưng Tần Chí Quân lại gọi cô vào tân phòng ngồi chơi với Cố Uyển.
Hôm nay phải trình của hồi môn, họ hàng thân thích và làng xóm đều có thể đến tân phòng xem cô dâu và của hồi môn.
Ngoại trừ đồ gia dụng đã được bài trí thì mấy cái rương được Cố Uyển tự mình mở khóa, những cái này lúc trước mẹ và dì cả đều đã dặn dò kỹ rồi.
Mấy cái rương được xếp bên cạnh giường mới, Cố Siêu lấy mấy cái ghế đẩu đến xếp chăn mền chỉnh tề bày lên trên.
Mấy người phụ nữ vào xem náo nhiệt cũng lao nhao bình phẩm từ đầu đến chân.
“Cô đừng nói là mỗi Tần Chí Quân có tiền đồ, thực ra Cố Uyển cũng không tệ.
Cô xem thử đi, ngoại hình lại xuất sắc như vậy.
Dù sao tôi cũng chưa thấy ai trong thôn này tốt hơn cô ấy.”
“Còn không phải sao, mấy năm trước thì chưa thấy gì.
Con gái mười tám tuổi thay đổi nhiều thật, rõ ràng cùng làm việc, cùng ăn một loại gạo uống một loại nước mà da cô ấy lại trắng như vậy.”
Những cô gái trẻ, cô vợ trẻ quan tâm người đẹp, còn Vương Trà Hoa là người phụ nữ có tuổi thì quan tâm đến đồ cưới.
Mấy đồ kia lúc trước đã nhìn thấy rồi, chỉ có hai rương vừa rồi lúc mang qua vẫn chưa biết nó đựng cái gì trong đó.
Vương Trà Hoa liền chen vào dòng người, chen lên thăm dò, chậc chậc lưỡi, nói: “Nhà lão Cố đúng thật là bỏ được, giày cũng bảy tám đôi, còn có cả miếng lót giày, khăn tay tận sáu bảy cái.
Tiểu Uyển à, mẹ cháu còn đưa thêm hai miếng vải, đây là tiền vốn đó nha.”
Cố Uyển cũng biết bà ấy hỏi như vậy không phải là muốn biết đáp án nên chỉ mỉm cười cho qua.
Đôi mắt Vương Trà Hoa sắc lẹm, nhìn trong rương còn có một cái đồng hồ đeo tay và một cái hộp gỗ, gào to lên: “Ôi trời ơi, cháu còn có cái đồng hồ này nữa sao.
Đây là Chí Quân mua cho cháu hả?"
Đồ trong hộp thì không tiện hỏi đến, thông thường là của hồi môn tiền giấy.
Vừa nghe thấy bảo là có đồng hồ thì mấy người vây xem cũng kích động.
Thứ này cũng không rẻ hơn máy may đâu.
Người người lui tới, cho đến giữa trưa thì bên nhà họ Cố bắt đầu khai tiệc, mọi người tản đi như ong vỡ tổ.
Tập tục chỗ này là nhà gái mở tiệc buổi trưa, nhà trai mở tiệc buổi tối.
Trưa hôm nay, người nhà họ Tần ăn uống đơn giản, nàng dâu mới về nhà chồng ăn trưa một bữa ở trong phòng cưới, Tần Chí Quân tự bưng đồ ăn của hai người đến.
Tần Hiểu Muội thấy anh bước đến thì cười nói mình đi ăn cơm đây rồi bỏ đi, không biết nghĩ gì còn giúp hai người cài cửa lại.
Cố Uyển bị chọc thì đỏ cả mặt, sợ người nhà họ Tần hiểu lầm, đôi mắt cô trong suốt long lanh nhìn Tần Chí Quân nói: “Tần đại ca, anh ra ngoài ăn đi.”
Đã mấy ngày rồi Tần Chí Quân không được gặp được Cố Uyển, đón cô vào cửa xong thì đã bận rộn bên ngoài suốt một hai tiếng đồng hồ, không có thời gian ở bên cô.
Bây giờ có rồi thì còn lâu mới đi, hai mắt còn không đủ nhìn.
Nhiều người mặc màu đỏ thuần thì sẽ nhìn rất quê mùa, nhưng Cố Uyển mặc váy đỏ lại làm cho anh cảm thấy kinh ngạc.
Da cô trắng nõn, đôi môi cho dù đánh bất kỳ màu son gì cũng đỏ đến mê hoặc, tóc đen da trắng môi đỏ, mắt như làn thu thủy, phối hợp cùng chiếc váy đỏ rực.
Thấy vậy, không hiểu sao Tần Chí Quân lại nghĩ đến mấy chữ hoạt sắc sinh hương.
Tần Chí Quân muốn nói gì đó nhưng cổ họng cứ như mắc lại, không tự chủ nuốt một ngụm nước miếng thì mới dần bình tĩnh lại.
Anh không dám nhìn Cố Uyển, thực sự thì trước mặt cô, tự chủ của anh rất có giới hạn.
Cảm thấy người mình nóng phát hoảng, cũng biết vợ mình để ý đến cái cửa đang khóa.
Anh chủ động bước ra mở cửa rồi mới quay lại ăn cơm với cô.
Lâm Xuân Hoa nấu xong cơm thì cũng không vào bàn ngay mà bước lên xem Cố Uyển, thấy hai vợ chồng trẻ cùng ăn cơm thì trong lòng bà vô cùng vui vẻ.
“Tiểu Uyển, bữa trưa con ăn nhiều chút, lúc tối làm tiệc mẹ sợ không để ý bên này được.
Đến lúc đó mẹ sẽ bảo Hiểu Muội đưa đồ cho con ăn.” Bà nhìn cái rương đang mở ra, dặn Cố Uyển khóa rương lại: “Trình của hồi môn thì sáng nay cũng đã xong rồi, chiều con khóa nó lại đi.
Đợi mai rảnh rỗi thì chúng ta từ từ sắp xếp."
Cố Uyển thấy Lâm Xuân Hoa bước lên thì vội vàng buông đũa, nghiêm túc nghe bà dặn dò, gật đầu đáp ứng: “Mẹ bận rộn nửa ngày rồi còn chưa ăn cơm, mẹ ăn trước đi ạ.”
Một tiếng gọi “mẹ" này khắc sâu vào lòng Lâm Xuân Hoa, bà mừng rỡ, cũng không quấy rầy cô dâu mới nữa, tự mình bước ra ngoài ăn cơm.
Sau cơm trưa thì còn có lễ đi xem phòng cưới và cô dâu, Tần Chí Quân chỉ có thể ra ngoài ngồi đợi.
Cố Uyển thì thở phào nhẹ nhõm.
Hơn ba giờ thì phòng bếp bắt đầu bận rộn, bốn giờ bắt đầu.
Tần Chí Quân, hai người em và mấy người họ hàng bắt đầu đi khắp thôn gọi khách nhập tiệc.
Tiệc rượu năm giờ bắt đầu, lúc này trời còn chưa tối.
Ngoại trừ phòng cưới thì trong sân, các phòng trong nhà họ Tần, chỉ cần có thể bày bàn thì sẽ dọn bàn lên, tổng cộng khoảng bảy tám bàn.
Tần Đại Hữu và Lâm Xuân Hoa làm bữa tiệc này cũng coi như là xuất hết vốn liếng, trước đây Lâm Xuân Hoa có không ít phiếu thịt, lần này dùng mua hơn ba mươi cân thịt.
Mỗi bàn tiệc lên trước một phần lạc, trước khi nhập tiệc thì ăn chút lạc hàn huyên tâm sự.
Món thứ hai lên mâm là canh bún thịt lợn băm, mỗi người một đũa thì chỉ một chút tô canh đã thấy đáy.
Những bà mẹ mang theo con cái, thì đổ canh vào bát cho con mình, canh có thịt lợn băm ăn ngon vô cùng.
Món thứ ba là chè tuyết yến gồm táo đỏ, long nhãn,