Tần Chí Quân đuổi theo xe buýt một đoạn đường dài, khiến nhân viên bán vé và hành khách không thể không liếc nhìn.
Lúc nhân viên bán vé tới thu tiền, còn cười hỏi: "Cô bé, đó là người yêu cháu à?"
Cố Uyển cười ngọt ngào, nói: "Là chồng cháu."
Bên cạnh, một thím trên ghế cách lối đi cười nói: "Gia đình quân nhân rất tốt, gia đình quân nhân là vinh quang, có điều cô bé cũng không dễ dàng gì."
Cô cười cười đối với ý tốt của đối phương.
Lúc về đến nơi đã là buổi trưa, lửa trong bếp than tổ ong đã tắt từ lâu, cô cầm kẹp gắp than gắp một cái than tổ ong mới và tìm thím Mạc thay than đang đốt trong bếp than của cô, như vậy đỡ phải phiền phức đánh lửa lần nữa, cũng tiết kiệm chi phí cho thím Mạc.
Có thể tự kiếm được tiền, Cố Uyển không muốn bạc đãi bản thân về chuyện ăn uống.
Cô vừa đun thêm nồi nước, vừa lấy gà rừng từ trong túi da rắn ra.
Vào lúc này, những con gà rừng, thỏ rừng kia đều tỉnh dậy, động tĩnh trong bao rất lớn.
Trong chốc lát không có chỗ nào để nhốt những con vật này, cô chỉ có thể buộc chặt miệng bao và để tùy bọn chúng bay nhảy, đợi sáng mai mang ra chợ sớm bán.
Cô vào phòng bếp lấy một cái bát to, thêm chút muối và một thìa nước lọc hòa tan vào trong bát, vặt ít lông trên cổ gà, cầm dao thái rau cắt tiết gà rồi để máu chảy vào cái bát to, hỗn hợp máu gà và nước muối hòa vào nhau hơn hai mươi phút là có thể đông lại thành món tiết.
Món này vừa ngon vừa bổ.
Để gà vào chậu dùng để rửa rau, chờ nước trong nồi sôi rồi rót hơn nửa vào chậu để vặt lông gà, một nửa còn lại được đổ vào nồi vừa vo gạo xong đợi gạo nở thì lấy ra, cháo bổ dưỡng nên cô không bỏ đi, nấu cháo đến khi sềnh sệch rồi bắc nồi lên nấu chín.
Trong thời gian này, cô vặt lông gà, khi cơm chín, lấy ruột gà, mề gà, gan gà, chặt gà và xào với ớt, sau đó làm một bát tiết, xào cải trắng, ba món này đều là món làm nhanh, không tới một giờ đã hoàn thành cơm trưa.
Lúc ăn cơm trưa, thời điểm rửa bát, cô thuận tay thái gà thành từng miếng rồi xát muối.
Xong xuôi, cô lấy hộp giấy ở phòng khách ra xếp vào.
Cô đã nghĩ rồi, ngày mai thử bán món ăn dân dã xem có được không, nếu không có vấn đề gì thì không nhận thêm việc thủ công nữa, tiền bán món ăn dân dã đã đủ dư dả nuôi cô, để dành phần lớn thời gian tập trung học kiến thức cấp ba, tranh thủ năm sau có thể tham gia thi đại học là tốt nhất, không thì phải tốn thêm hai năm nữa.
Tới chạng vạng tối, cô đi bộ đến chợ mua một quả bí đỏ nhỏ về nhà, ngồi cả buổi chiều cũng coi như hoạt động một chút.
Hâm nóng cơm trưa, ngâm nấm hương làm món gà kho, thịt gà rừng rất thơm ngon, nấu xong mùi thơm tản ra cả ngoài nhà, bay rất xa, bí đỏ nhỏ thì thái sợi ra xào.
Một con gà rừng nặng chừng hơn ba cân, nấu được gần nửa nồi, cô cầm một cái bát to và lấy một bát cho nhà họ Mạc ở đối diện.
Người nhà họ Mạc đang ăn cơm, sáng sớm đã ngửi thấy mùi thịt gà, không ngờ là Cố Uyển nấu.
Thấy cô mang một bát to tới, thím Mạc nào chịu nhận, đẩy đi, nói: "Sao lại cho chúng tôi đồ tốt như vậy, cô giữ lại cho mình ăn đi."
Trong thành phố cái gì cũng được cung ứng với số lượng hạn chế, không phải ngày lễ ngày tết thì một tháng mới cung ứng thịt một lần.
Bình thường muốn ăn phải tốn nhiều tiền mua ở chợ đen, dĩ nhiên, bây giờ chợ đen đã thành chợ sớm, nhưng một con gà là ba, bốn đồng, một bát to như vậy chắc phải một đồng là ít nhất.
Cố Uyển cười thật lòng, nói: "Người ta nói bà con xa không bằng láng giềng gần, cháu đến đã nhiều ngày, thím hỗ trợ cháu cũng nhiều, chút ít này không đáng giá là gì, cho thím thêm món ăn thôi."
Dứt lời, cô gọi con gái nhỏ của thím Mạc là Mạc Thanh Hương đi lấy bát tới, Mạc Thanh Hương nhìn về phía thím Mạc, thím Mạc cười nói: "Vậy coi như tôi được hưởng sái cô một lần, không khách khí với cô nữa."
Mạc Thanh Hương mới mười ba tuổi, đang tuổi ham ăn, nghe mẹ lên tiếng thì vui vẻ vào phòng bếp cầm bát ra.
Lúc Cố Uyển đổ thịt gà vào trong bát Mạc Thanh Hương cầm tới, cô bé đặc biệt ngọt ngào nói: "Cảm ơn chị Tiểu Uyển ạ!"
Cố Uyển cười, nói với thím Mạc: "Vậy cháu không quấy rầy nhà thím ăn cơm nữa, nhà cháu cũng sắp ăn cơm, trở về ăn cơm đây."
Thím Mạc khách khí nhận lấy phần cơm, Cố Uyển tạm biệt bà, bà tiễn cô ra sân, thấy cô vào nhà thì mới trở về.
Sáng sớm ngày kế, Cố Uyển cầm ba con gà rừng, một con thỏ hoang bỏ vào túi đi chợ sớm, trời mới tờ mờ sáng, chợ sớm đã có rất nhiều người bán hàng.
Cố Uyển chọn một vị trí trong đó, bày đồ ra.
Cô cầm sợi dây trói chân gà rừng và thỏ rừng lại, để dưới đất như vậy thì không sợ bọn chúng chạy mất.
Chẳng qua là mới dọn xong gian hàng không bao lâu, một người đàn bà tầm năm mươi tuổi đứng ở trước mặt cô, ngang ngược nói bằng giọng Bắc Kinh: "Đi ra, đây là gian hàng của tôi."
Cố Uyển cau mày, tính tình cô khá tốt, rất khách khí với người lớn tuổi, nhưng thái độ người này làm cho cô không thoải mái.
Cô cười hơi lạnh lùng, nói: "Theo tôi biết thì con đường này đều là bán hàng rong không cố định, ai chiếm được thì là của người đó.
Vị trí bên cạnh còn trống, nếu bác gái muốn vị trí này, không bằng ngày mai đến sớm hơn?"
Bên cạnh có bà bác bày sạp nhận ra người đàn bà này, biết người đàn bà này quen thói ngang ngược, thấy cô bé kia không chịu nhường nhịn thì đổ mồ hôi thay cô.
Cố Uyển là người phía nam, nghe giọng nói khác người nơi này, người đàn bà kia nghe cô nói, rồi nhìn thân thể nhỏ của cô, giọng càng ngang ngược hơn.
Bà ta xắn tay áo, cao giọng: "Ôi chao, một mình người ngoài như cô đến gốc rễ hoàng thành chúng tôi gây rối, hôm nay tôi vẫn muốn vị trí này."
Nói xong, bác ta cúi người định ném gà rừng Cố Uyển đặt trên đất đi.
Tay của bà ta còn chưa đụng vào con gà rừng, đã bị một cái tay mảnh khảnh, trắng nõn bắt lấy cổ tay.
Bà ta cười nhạt, với cánh tay, bắp chân nhỏ gầy như chân gà này, không để cô chịu khổ một chút thì một người ngoài như cô còn không biết phải cụp đuôi ở gốc rễ hoàng thành này.
Bà ta trở tay muốn bẻ tay Cố Uyển, ai ngờ cổ tay bị người ta nắm lấy, không cử động được.
Trên mặt bà ta lộ vẻ hung ác, cắn răng dùng sức lực lớn, Cố Uyển thấy bà ta không phải là người hiền lành thì không nương tay, trên tay hơi tăng thêm hai phần lực, bà ta liền gào lên.
Tiếng gào này như lợn bị chọc tiếc, sợ là từ đầu đường đến cuối đường của phiên chợ sớm đều nghe thấy.
"Buông tay, buông tay ra...!Giết người rồi, gãy tay rồi!"
Mấy người bày sạp bên cạnh Cố Uyển trợn tròn mắt nhìn cú đảo ngược kinh hoàng này.
Họ cho là cô bé kia sắp chịu khổ, không ngờ lại là người đàn bà kia bị cô túm cổ tay mà quỷ khóc sói gào.
Cố Uyển nắm cổ tay bà ta, chậm rãi đứng lên, người đàn bà kia đau đến mức gào khóc đứng dậy theo cô.
Chịu thôi, cổ tay sắp gãy rồi, chắc chắn gãy rồi.
"Buông tay...!Buông tay ra, tao muốn đến đồn cảnh sát tố cáo mày hành hung, ranh con vùng khác, mày dám hành hung ở thành phố B chúng tao, tao muốn kêu người …"
Cố Uyển bị lời nói của bà ta kích động, trên tay lại tăng thêm nửa phần lực, người đàn bà kia nói không ra lời lại kêu gào, lúc này nước mắt tràn ra.
“Buông tay...!Buông tay ra."
Cố Uyển đứng thẳng, nhẹ nhàng đem người vứt sang một bên, người đàn bà kia lui về sau đến ba, bốn bước mới đứng vững dựa vào trên chiếc xe ba bánh chở đầy cà rốt, cải trắng của mình.
Tay trái bà ta xoa xoa cổ tay phải bị thương của mình, hét lên: "Đánh người rồi, người ngoài bắt nạt người địa phương rồi, các người trông chừng cô ta cho tôi.
Đừng để cô ta chạy, tôi đi tìm cảnh sát tuần tra, tôi chờ chính phủ làm chủ cho tôi."
Cố Uyển không lo lắng, chẳng qua là ngày đầu làm ăn đã đụng phải kẻ so đo tính toán như vậy, đúng là rất xui.
Cô cười khẩy, nói: "Bác cứ đi đi, luôn miệng nói người thành