Đưa mắt nhìn Tần Chí Quân trở về nơi đóng quân, Cố Uyển đứng trong chốc lát mới xoay người đi một đoạn ngắn vào trong núi.
Nếu đã đến đây, tất nhiên cô không định đi tay không mà về, trừ có ít tiền, trên tay cô còn có một cái túi đã gấp xong.
Loanh quanh trong núi gần hai giờ, lúc này cô mới ra khỏi núi với một túi đầy ắp.
Về đến nhà, cô chia mười ba con gà rừng bỏ vào trong hai cái lồng gà, xách một con gà rừng có vẻ ngoài rất đặc biệt ra.
Nói như thế nào đây, con gà rừng này đẹp khác thường, lông lại là màu xanh nước biển rất đẹp.
Chỗ kỳ lạ nhất là nó cho Cố Uyển sức hấp dẫn mà cô chỉ cảm nhận được ở kim điêu lúc ấy, ừm, nói thông tục thì là rất muốn ăn sạch nó.
Chỉ là so sánh với sức hấp dẫn của kim điêu, sức hấp dẫn của con gà rừng này đối với cô yếu hơn rất nhiều.
Đập một gậy làm nó choáng váng, khi cô đi nhặt và tiếp xúc thì mới có cảm giác đó.
Lúc ở trên núi, cô xách con gà rừng này nhìn ngó nửa ngày, suy nghĩ đây có phải là con gà yêu không?
Dẫu sao chim to thành tinh, cô cũng là nửa hồ ly tinh, cũng không khó hiểu khi gà rừng thành tinh.
Nhưng con gà rừng này rất yếu, bị cô đánh hôn mê đến mức bây giờ vẫn choáng váng, không hề có sự hung tàn của con kim điêu kia.
Cố Uyển suy nghĩ tới lợi ích ăn đan dược của kim điêu luyện chế lúc ấy, nhìn con gà rừng này thì đặc biệt sáng mắt.
Cô nghĩ khả năng thứ này rất bổ với cô, lanh lẹ giơ đao giết gà.
Cô lấy máu gà làm tiết như thường lệ, nấu một nồi nước nóng gỡ lông gà, vốn tưởng rằng con gà này phi thường, nhưng sau khi mổ bụng gà thì phát hiện ra chỉ sợ không phải gà rừng hấp dẫn cô, mà là thứ trong bụng gà.
Đó là một viên ngọc màu xanh nước biển to bằng móng tay, trơn bóng trong suốt, nhìn không có chỗ khác thường gì, nhưng Cố Uyển vô cùng thích khí tức trên viên ngọc kia.
Cô rửa sạch viên ngọc, nhẫn nhịn ý nghĩ đem nó ăn.
Khi còn bé cô đã nghe người ta nói đến chuyện nuốt vàng tự sát, cô yêu quý cái mạng nhỏ, không dám trực tiếp nuốt thứ này.
Viên ngọc kia có sức hấp dẫn rất lớn đối với cô, nhưng cô giống như người lấy được thuốc mà lại không có sách hướng dẫn dùng thuốc vậy, căn bản không biết dùng.
Rắc ít muối lên gà rừng rồi hầm cả con, khác với thịt gà rừng ăn trước kia, trong bát cháo gà này chứa linh lực yếu ớt.
Cố Uyển suy nghĩ, sợ là con gà rừng này ăn nhầm viên ngọc màu xanh da trời do cơ duyên trùng hợp, linh khí trên viên ngọc làm nó dính linh tính, nếu không phải gặp cô, năm tháng lâu dài thì có lẽ nó có thể thành tinh cũng chưa biết chừng.
Cố Uyển nhìn viên ngọc kia, cô lại rất muốn ăn…
Ăn hết sạch một nồi gà và cả nước thịt, Cố Uyển đi một chuyến đến Cung Tiêu Xã mua chừng mười sợi dây bện màu xanh.
Về đến nhà, cô dùng sợi dây kia đan thành mặt dây chuyền, bện viên ngọc kia vào trong dây, xâu thành một sợi dây chuyền và đeo ở trên cổ.
Làm xong những việc này, cô mới mang túi lớn đựng hộp rỗng đã gấp xong và lên phố giao hàng.
Lần này, ba ngàn hộp là rất nhiều, cô đi mấy chuyến mới giao hết, thuận lợi nhận được sáu đồng tiền công.
Khi Chủ nhiệm Vương hỏi cô có nhận việc tiếp không, cô cười cảm ơn, nói gần đây có chuyện khác và khéo léo từ chối.
Buổi chiều, Cố Uyển ngồi tàu điện đến trường học Phương Tử Quân dạy, nói với người gác cổng mình đến tìm Phương Tử Quân.
Cô được yêu cầu chờ trong phòng bảo vệ, một bảo vệ khác vào phòng làm việc của công chức để xác minh.
Phương Tử Quân và bảo vệ cùng ra đón Cố Uyển.
Ra khỏi phòng bảo vệ, Phương Tử Quân hướng cô cười xin lỗi, thấp giọng nói: "Thật ra thì theo một ý nghĩa nào đó mà nói, trường này được coi như là trường học của con em cán bộ cao cấp, cho nên công tác an toàn trong trường nghiêm ngặt hơn các trường học khác.”
Cố Uyển quan sát hoàn cảnh trong sân trường, trường học này hoàn toàn lật đổ nhận thức về trường học của cô, gạch màu lót sàn, cây xanh bóng mát.
Phương Tử Quân cười, nói: "Đã mấy ngày không thấy em tới, bận chuyện gì à?"
"Trước đây em không có chuyện gì, nên nhận ít việc thủ công làm ở phố bên kia, nếu đã nhận thì phải làm cho người ta, làm xong mới tính là không thất tín, cho nên đến muộn mấy ngày." Cố Uyển giải thích một chút.
Phương Tử Quân thấy cô thản nhiên nói bản thân đang làm việc thủ công thì cười, nói: "Lúc này chị đang dạy, chị dẫn em đến phòng làm việc của chị ngồi một chút trước, chờ tan lớp chị nói chi tiết với em sau."
Cố Uyển gật đầu, hai người tới phòng làm việc của Phương Tử Quân, cô ấy cùng văn phòng với một cô giáo khác đang ngồi soạn giáo án.
Phương Tử Quân nói là bạn bè của mình, nhờ cô giáo kia chăm sóc, chỉ bàn làm việc của mình để Cố Uyển ngồi, rót một ly nước cho cô, rồi mới vội vã trở về phòng học.
Cô giáo kia lên tiếng chào cô, rồi để tùy cô, tiếp tục soạn giáo án của mình.
Cố Uyển cũng không quen thuộc, dứt khoát lấy sách giáo khoa ngữ văn từ trong túi ra xem, chỉ là đọc một lúc, cô cảm thấy có hơi khác thường.
Đây là một bài rất dài, thế nhưng cô vừa xem qua lại có thể nhớ kỹ cơ bản, ngại vì đồng nghiệp Phương Tử Quân đang ở đây, cô không quấy rầy đến người ngoài, gấp sách, lặng yên đọc thầm hai đoạn, khi mở ra nhìn lại thì không hề sai sót.
Trí nhớ này quá tốt.
Thành tích lúc Cố Uyển trung học cơ sở là trên trung bình, khi đó cô học thuộc lòng không nhẹ nhàng như vậy.
Cô liếc mắt nhìn đôi bàn tay nhỏ hết sức xinh đẹp của mình, trong mắt thoáng qua vẻ mừng rỡ.
Từ khi huyết mạch nửa yêu xuất hiện, thật ra thân thể và tư chất của cô luôn được cải thiện, có thể trí nhớ cũng đồng thời được cải thiện không.
Cô lại đọc bài mấy lần, thử thầm ghi nhớ, sau khi chắc chắn trí nhớ của mình quả thật xuất sắc, trong lòng có thêm lòng tin đối với việc thi đại học.
Không lâu sau tiếng chuông tan học, Phương Tử Quân trở về, mà nữ giáo viên vẫn luôn soạn bài kia cầm giáo án đi ra ngoài, hiển nhiên là tiết sau có lớp.
Phòng làm việc còn lại hai người, Phương Tử Quân nói: "Chị đã ghi chép việc học của em, mấy năm nay em muốn tham gia thi đại học