Chiến sĩ phụ trách mua hàng kiểm tra xe không có vấn đề liền xuất phát, Tiểu Mễ còn nhớ rõ Cố Uyển, ngọt ngào kêu dì Tiểu Uyển.
Hai mẹ con Phương Tử Quân cùng Cố Uyển, ba người cười đùa.
Ngồi ở bên cạnh, Tống Tử San lạnh nhạt nhìn, bĩu môi.
Bởi vì ngồi một bên trêu chọc Tiểu Mễ, Cố Uyển đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt của cô ta, không biết cô ta hướng về phía ai.
Bất quá cô vốn không có hảo cảm với Tống Tử San, cũng không muốn có quan hệ gì, bây giờ ấn tượng càng kém hơn chút mà thôi.
Xe không dừng dọc đường, nhanh hơn xe buýt, đến thành phố thì để ba người xuống xe, hỏi họ lúc về có cần dùng xe của bọn họ không.
Bình thường xe trở về lúc mười một giờ, Phương Tử Quân và Cố Uyển đi dạo phố không chắc về lúc nào, Tống Tử San là trở về đại viện vào ngày nghỉ, ba người đều nói không cần, cảm ơn hai vị chiến sĩ rồi chia đường đi.
Hôm nay Tống Tử San đi một đôi giày da cao gót, lúc bước đi phát ra tiếng lạch cạch vang dội, cô ta ngẩng đầu ưỡn ngực ra vẻ.
Chỉ là cô ta đi trước, thậm chí còn không chào Phương Tử Quân, Cố Uyển đoán quan hệ giữa họ không quá tốt.
Quả nhiên, Phương Tử Quân hỏi "Em biết Tống Tử San?"
Cố Uyển không tiện nói ra chuyện liên quan đến Tần Chí Quân, chỉ nói đến phòng tắm của kí túc xá nữ quân nhân thì gặp một lần.
Phương Tử Quân cười: “Chị ngồi ở bên cạnh cô ta, không cần nhìn cũng có thể cảm nhận được cô ta tràn đầy vẻ thù địch, từ trước đến giờ cô ta chỉ kiêu ngạo và khinh bỉ với chị, vẻ thù địch kia chỉ có thể là hướng về phía em, cô ta biết em là vợ của Chí Quân rồi à?"
Cố Uyển nghe vậy, hỏi: "Mọi người đều biết cô ta thích Tần đại ca ạ?"
Phương Tử Quân cười nói: "Chờ em dọn vào khu nhà người thân quân nhân thì biết, mấy chuyện bát quái này từ trước đến giờ đều là quân tẩu bọn chị biết nhanh nhất, có bao nhiêu người biết thì chị không rõ lắm, nhưng chị đoán Tần Chí Quân nhà em không biết."
Cố Uyển nhướng mày, cười nói: "Chị Tử Quân, chị sợ em tính sổ với Tần đại ca à?"
"Không phải, Tần Chí Quân nhà em nổi danh là cuồng huấn luyện, Tống Tử San kia kiêu ngạo, thích ai cũng chờ người ta theo đuổi cô ta, cho nên chị đoán Tần Chí Quân nhà em vốn không hiểu, cô ta quăng ánh mắt quyến rũ cho người mù nhìn rồi."
"Nghe có vẻ chị Tử Quân và Tống Tử San rất quen thuộc?" Cô tò mò hỏi.
"Cũng không phải là quen thuộc, chị cô ta suýt gả cho Chu Dương, nhà chị là gia đình bình dân, mấy đời đều đi dạy học, là người sa cơ thất thế ở trong mắt mẹ con nhà họ.
Trong lòng họ cảm thấy, chỉ có nhà họ Tống họ mới môn đăng hộ đối với nhà họ Chu.
Nhưng cô ta rất thích giả bộ, làm trò gọi chị là chị dâu ngay trước mặt chiến sĩ lái xe, cũng thật khó khăn cho cô ta." Cô ấy nói xong còn cười.
Cố Uyển rất tò mò, thấy Phương Tử Quân chủ động nhắc đến chuyện này, cô nghĩ cũng không cần kiêng dè, nên hỏi chuyện chị của Tống Tử San và Chu Dương là thế nào?
"Coi như là thanh mai trúc mã đi, lớn lên trong một viện, ba Chu Dương có ít giao tình cùng Sư trưởng Tống, uống rượu thuận miệng nói đùa hứa hôn cho bọn trẻ.
Chị Tống Tử San thích Chu Dương, lấy câu nói đùa của người lớn hai nhà mà dây dưa vài năm."
Hai người mua chút đồ ăn trên đường, vừa trò chuyện vừa đi đến cửa hàng bách hóa.
Vào cửa hàng bách hóa, Cố Uyển lấy một trăm hai mươi đồng ở trước quầy ít người ra vào, đưa cho Phương Tử Quân, nói là tiền thuê phòng nửa năm.
Phương Tử Quân và Chu Dương đã sớm thương lượng, nào sẽ nhận tiền của cô, người đến người đi cũng khó coi, Phương Tử Quân cũng nói sự thật.
"Chu Dương và Chí Quân coi nhau như anh em trong nhà, nhà chị cũng chỉ có một đứa con gái, chị cũng coi em là em gái, chớ nói lại chuyện tiền thuê phòng."
Thật lòng hay giả dối vẫn rất dễ phân biệt, Phương Tử Quân nói coi cô như em gái là lời thật lòng.
Cố Uyển ở đây không có bạn bè gì, nghe Phương Tử Quân nói như vậy thì cười nói: "Vậy em có thể kiếm lời rồi, được không một người chị tốt."
Đi dạo đến khu quần áo trẻ em, cô mua một bộ quần áo, từ mũ đến tất, từ đầu đến chân cho Tiểu Mễ.
Phương Tử Quân không cản cô, thoải mái nhận, nói: "Em là dì mua cho Tiểu Mễ, chị không khách sáo với em."
Cố Uyển chọn hai bộ quần áo mùa thu, không quá mỏng, rất thoải mái để vận động, cô thường xuyên chạy lên núi, mặc cái này là thích hợp nhất.
Phương Tử Quân mua cho mình đôi giày thể thao, sau khi đi dạo đường phố, tình bạn giữa hai người phụ nữ đã được hâm nóng không ít.
Trừ quần áo ra, Cố Uyển mua ít bánh ngọt mang về, Tần Chí Quân huấn luyện nhiều, sợ ban đêm anh đói thì không có gì ăn, có cái này còn có thể lấy ra lót dạ.
Hơn hai giờ chiều trở lại nơi đóng quân, có chiến sĩ tới nói, kế hoạch huấn luyện sáng hôm nay tạm thời có biến, chắc nửa đêm mấy người Phó Tiểu đoàn trưởng Tần mới có thể trở về, để anh ta ở lại đợi Cố Uyển trở về và nhắn lời với cô, nghỉ ngơi sớm, đừng chờ.
Cố Uyển nghe vậy, suy nghĩ tới sức lực Tần Chí Quân có thể hoạt động, sợ anh huấn luyện một ngày trở lại vẫn không yên tĩnh.
Cô vốn chuẩn bị sáng sớm ngày mai đi, suy nghĩ một chút rồi chuẩn bị đi săn ít đồ, chạng vạng tối về thành phố trước, còn có thể kịp chợ sớm ngày mai để kiếm ít tiền.
Cô cũng không nhờ chiến sĩ kia nhắn tin, cảm ơn anh ta, để đồ ở ký túc xá rồi đến nhà bếp tìm một cái túi da rắn cũ đi lên núi ở bên ngoài.
Đến đây một chuyến không dễ dàng, cô đi loanh quanh ở trong núi đến gần năm giờ mới trở lại ký túc xá nơi đóng quân, bắt một con gà rừng và hai con nhỏ thỏ, đi đến nhà Phương Tử Quân.
Phương Tử Quân đã sớm mời cô đến nhà ăn bữa ăn, thấy cô đến cửa còn xách gà và thỏ, hỏi: "Xế chiều em lên núi à."
Cố Uyển cười: “Dạ, không có việc gì, đi vòng vo thôi."
Đưa gà rừng cho Phương Tử Quân, con thỏ nhỏ màu trắng lớn chừng bàn tay cô bế trong ngực là cho Tiểu Mễ nuôi chơi.
Thỏ mẹ ở trên tay cô, hai con thỏ nhỏ cũng không sống được