Ông Giang cười: “Thuốc đó của Tần Chí Quân, trước khi ra tiền tuyến cậu ấy có cho cháu ngoại của tôi hai viên, vậy nên không có ý định che giấu.
Chỉ là cậu ấy tình cờ có được dược liệu này, liên quan một chút đến Đạo giáo, muốn luyện chế dược cần sử dụng các loại dược vật trăm năm tuổi trở lên.
Nhưng linh dược mấy trăm năm như vậy không luyện chế ra được bao nhiêu viên, vậy mà cho cậu dùng hai viên rồi.
Trong quân dùng rộng rãi đương nhiên không thể dùng thuốc tốt như vậy.
Con bé đấy lấy dược liệu bình thường điều chế theo phương thuốc đó, tôi mang cho người thử nghiệm.
Tôi nghĩ những thứ có xuất thân từ Đạo giáo tốt hơn thuốc tầm thường nhiều, chắc chắn có thể phát huy công dụng rộng rãi.”
Mấy năm nay, việc phong kiến mê tín bị chèn ép mạnh mẽ, nhưng những người thuộc tầng lớp thượng lưu hiểu biết hơn những nhóm bá tánh bình thường rất nhiều.
Mọi người cũng từng nghe nói đến thủ đoạn của Đạo giáo.
Phương Trí Trung từ miệng ông Giang mới biết được lần này mình gặp may mắn, ông trời rủ lòng thương mới nhặt về được một cái mạng.
Ông ấy nghĩ sau này phải quan tâm đến Tần Chí Quân nhiều hơn, mới có thể báo đáp ơn cứu mạng này.
Về sau ông ấy mới phát hiện, nhờ thuốc này mà mình khôi phục rất nhanh.
Vì để vợ chồng Tần Chí Quân an toàn, Phương Trí Trung cũng giả vờ bị thương nằm hơn một tháng.
Tiễn ông Giang và Phương Tử Quân, Cố Uyển mới mở hộp cơm ra ăn cùng Tần Chí Quân.
Đồ ăn do Phương Tử Quân đem đến rất phong phú, Tần Chí Quân cũng rất thích ăn.
Lúc này tâm trạng cô cũng tốt, thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho Tần Chí Quân.
Lúc Cố Uyển chuyên tâm gắp đồ ăn cho anh, anh cẩn thận quan sát cô.
Hơn một tháng không gặp, dường như cô nhóc đã gầy hơn một chút.
Nhớ đến việc Phương Tử Quân nói bốn giờ sáng hôm nay cô đi đến đại viện, nhờ chị ấy và ông Giang tìm hiểu tin tức về anh, lại hiểu lầm anh bị thương nặng mà khóc một trận ở bệnh viện.
Tới trưa còn nhọc lòng vì chuyện Hồi Xuân Hoàn, Tần Chí Quân vô cùng đau lòng.
“Đừng chỉ lo chăm sóc cho anh, em tự ăn nhiều một chút đi.”
Cố Uyển gật đầu đáp lời, nhưng vẫn gắp đồ ăn vào chén của anh, trong lòng Tần Chí Quân cảm thấy ấm áp, ánh mắt nhìn Cố Uyển càng thêm dịu dàng.
“Cứ giao phương thuốc ra như vậy, có đau lòng không?” Anh hỏi.
Cố Uyển ngước mắt nhìn anh, cười lắc lắc đầu, nói: “Không đau lòng, nếu thật sự có thể khiến quân nhân được dùng thuốc tốt, cũng coi như là tích phúc, để ông trời phù hộ cho anh bình an, sau này trên chiến trường không bao giờ bị thương.”
Trong không gian của cô có không ít phương thuốc, nộp thuốc trị thương cho quốc gia, chỉ cần có thể để quân nhân và bá tánh được hưởng lợi, cô không đau lòng.
Lại nghĩ đến chuyện đêm qua tim đập nhanh, cùng buổi sáng nhìn thấy quân trang dính đầy máu đỏ sẫm của anh, Cô Uyển vô cùng xót xa
Tần Chí Quân cảm thấy, đây đại khái là lời chúc phúc tốt nhất anh đã từng nghe qua.
Sau khi ăn cơm xong, Cố Uyển để Tần Chí Quân nằm xuống ngủ một lát, cô chuẩn bị quay về quân khu một chuyến lấy chút quần áo tắm rửa cho anh.
Nơi viên đạn xuyên qua, mấy lớp quần áo đều bị rách, bên trên thấm đẫm vết máu, Cố Uyển cũng sợ khiến cho miệng vết thương bị nhiễm trùng.
Tần Chí Quân giữ chặt cô, nói: “Đừng đi, bên trong đều dùng băng gạc băng bó tốt, sẽ không nhiễm trùng.”
“Nhưng anh ăn mặc như vậy cũng sẽ khó chịu.”
Tần Chí Quân nói: “Trên vai anh có vết thương, cũng không tiện thay áo, còn quần thì em đến cửa hàng dưới lầu bệnh viện mua một cái là được rồi.
Anh đã lâu không thấy em, muốn em ở cùng anh nhiều một chút.”
Cố Uyển nghe được lời này, mặt đỏ hồng, thấy anh lôi kéo tay mình không buông, cắn cắn môi nói: “Em không trở về quân khu, chỉ xuống cửa hàng.”
Việc mua quần cũng nói không nên lời.
Ngay cả một lát, Tần Chí Quân cũng không muốn để cô đi, thấy tai cô đỏ ửng, mới buông tay.
Cố Uyển ra khỏi cửa phòng bệnh, vỗ vỗ gương mặt nóng rực, rõ ràng lời nói của Tần đại ca rất bình thường, nhưng suy nghĩ của cô lại không thuần khiết.
Trong cửa hàng thực sự có cái này, cô mua một cái, lại mua chậu rửa mặt và khăn lông, về phòng bệnh đến toilet rửa sạch sẽ.
Tần Chí Quân thấy cô vội tới vội đi, cũng không ngủ, dựa vào đầu giường chờ.
Thấy cô ra tới, sớm đã nhường cho cô nửa bên giường ngủ, vỗ vỗ nói: “Lại đây, em một đêm không ngủ rồi, cũng lại đây nằm một lát.”
Cố Uyển có chút do dự, cô đến đây chăm sóc anh, cũng nằm trên giường bệnh thì ra thể thống gì, nơi này là bệnh viện, lỡ như có người gặp được...
“Em ngủ cùng anh một lát.” Tần Chí Quân nhìn vẻ mặt cô, nói: “Hôm nay đã đổi thuốc, ngày mai bác sĩ mới có thể đến đổi thuốc tiếp.
Em khóa cửa rồi lại đây nghỉ ngơi.”
Cố Uyển cũng thật sự có chút mệt mỏi, nghĩ nghĩ liền gật đầu, khóa trái cửa trong, cởi áo khoác cẩn thận nằm xuống bên trái của anh.
Tần Chí Quân duỗi tay trái ra, Cố Uyển liếc mắt nhìn rồi gối lên, anh nở nụ cười vô cùng thỏa mãn, ôm người vào trong lòng ngực.
“Vợ ơi, anh rất nhớ em.”
“Vâng.” Giọng nói của cô trầm thấp nhỏ nhẹ, một lát sau, lại nói một câu: “Ngày nào em cũng nhớ anh.
“
Tần Chí Quân cong mắt, khóe môi nhếch lên cao, cười đến hàm răng trắng lộ ra hết.
Cố Uyển hơi ngước mặt, thấy anh cười, lòng cô cũng dịu lại.
Bàn tay khẽ đưa lên chạm nhẹ cách miệng vết thương mấy centimet, hỏi: “Còn đau lắm không?”
“Không đau.” Vừa rồi đau, hiện tại cô chạm vào như vậy khiến tim cũng run lên, không thấy đau nữa.
Anh cười ha ha, không nói ra vì sợ cô xấu hổ rụt tay về.
Cố Uyển trừng to mắt nhìn anh.
Dụ dỗ ai chứ.
Anh nhìn hiểu ý ánh mắt kia, cười nói: “Không lừa em, em ôm anh lập tức không đau.”
Cố Uyển đỏ mặt, cô thành thuốc giảm đau rồi sao.
Cô cảm thấy Tần Chí Quân càng ngày càng không biết xấu hổ.
Tần Chí Quân thấp giọng cười rộ lên, tiếng cười đặc biệt sung sướng.
Bàn tay của Cố Uyển đang đặt ở ngực anh cũng có thể cảm nhận được sự rung động nơi lồng ngực.
“Thật sự đấy, có em ở đây cái gì cũng tốt.”
“Vâng.” Cố Uyển dựa đầu vào trên vai anh, không nhìn vào mắt anh, nhỏ giọng hỏi: “Lúc ấy rất đau đúng không.”
Trong mơ, tim cô đập nhanh như vậy, lúc anh bị thương nhất định rất đau.
Cô vô thức che nơi tim mình.
Tần Chí Quân hình như cảm nhận được, hỏi: “Lúc anh bị thương, em mơ thấy sao?”
Cố Uyển gật gật đầu, vừa nghĩ đến, loại cảm giác đau khổ ấy lại ùa về, cô khổ sở cọ cọ vào cổ anh một lúc mới nguôi ngoai.
“Vâng, thấy không rõ lắm.
Chỉ biết là trên chiến trường, nhưng tim đập rất nhanh, cái loại đau khổ đến thấu trời, sau đó bừng tỉnh, em cảm thấy nhất định anh đã xảy ra chuyện.”
Tần Chí Quân muốn dùng tay phải ôm cô, nhưng tay phải không động đậy được, anh hôn hôn lên đỉnh đầu cô, trấn an nói: “Không có việc gì, thật sự xin lỗi em.”
Lại như nghĩ tới cái gì, anh nằm thấp xuống một chút, nghiêng người đối mặt với cô.
“Vợ ơi.”
"Dạ?"
Anh sát lại gần, mặt của hai người cách nhau không đến năm tấc, trong mắt lẫn nhau đều có thể nhìn thấy hình bóng của chính mình.
“Anh rất vui.”
Cố Uyển có chút không rõ, không biết tại sao anh lại đột nhiên vui vẻ.
Trên khóe môi giương lên, lúm đồng tiền trên má cũng lộ ra.
“Vui gì chứ?” Cô hỏi.
Anh cười càng thêm đẹp, đôi mắt cong cong.
“Em có từng nghe nói chưa, giữa những người yêu nhau mới có thể cảm ứng được lẫn nhau như vậy.”
“Cho nên, vợ ơi, anh biết em rất yêu anh.”
Nói thẳng ra lời yêu như vậy, mặt Cố Uyển ửng đỏ, mí mắt rủ xuống không nhìn anh, lẩm bẩm một câu: “Ngốc nghếch gì vậy chứ, bị thương còn cười ngây ngô như vậy.”
Tần Chí Quân cười nhẹ ra tiếng, sát lại gần mổ nhẹ lên môi cô, thấp giọng nói: “Em còn nhớ không, lần trước em nói yêu anh là khi nào?”
Khi nào à? Cố Uyển có chút mờ mịt, cô...!Không có khả năng sẽ nói lời như vậy.
Quên rồi sao? Tần Chí Quân xấu xa ghé sát vào một chút, nói: “Đêm đó ở nhà của Chu Dương uống rượu xong, em quấn lấy anh vừa ôm hôn vừa nói.”
Cố Uyển bị anh trêu chọc đến độ gương mặt lập tức đỏ bừng, khẽ nghiêng đầu lắp bắp nói: “Không...!Không nhớ rõ.”
Tần Chí Quân tiến lại gần cô, ngậm lấy đôi môi đỏ mà mình nhung nhớ đã lâu, thì thầm nói: “Anh nhớ rõ là được rồi."
Anh lại dây dưa dỗ dành, lúc môi lưỡi giao hòa anh lẩm bẩm: “Vợ ơi, em nói lại lần nữa cho anh nghe có được không.”
Cố Uyển nào chịu, cô đã không nhớ rõ chính mình từng nói qua những lời lẽ lớn mật nóng bỏng như vậy.
Bị Tần Chí Quân quấn lấy quá mức xấu hổ quẫn bách, cô nghiêng mặt đi không chịu cho anh hôn: “Anh vẫn đang bị thương đấy.”
“Chỉ bị thương bả vai thôi.”
Anh không phiền chút nào, mà tâm trạng còn cực kỳ tốt.
Đôi môi trốn tránh, nhưng vành tai cùng cổ của cô đều rất đáng yêu, anh thích tất cả mọi thứ của cô.
Cô bị anh hôn đến mức cả người mềm nhũn, muốn giơ tay che lại trận địa phía sau tai, nhưng tay mềm như không xương không thể nhấc lên nổi.
Lúc này không chỉ trên mặt đỏ bừng, vành tai ửng hồng, ngay cả cần cổ phía dưới cũng đều biến thành màu hồng mê người, mùi hương trên người dần trở nên nồng đậm trực tiếp xông vào cánh mũi của Tần Chí Quân.
Cô nhắm mắt lại, khẽ cầu xin: “Đây là bệnh viện đấy.”
Cố Uyển xấu hổ đến mức giọng nói đều trở run rẩy.
Tuy cửa phòng khóa trái từ bên trong, nhưng làm vậy càng chẳng khác gì đang có chuyện cần che giấu.
Ngoài cửa thỉnh thoảng có tiếng bước chân qua lại, còn có thể nghe thấy tiếng trò chuyện, càng là như vậy cô càng thêm mẫn cảm.
Chịu không nổi Tần Chí Quân quấn lấy, hiếm khi cô thông minh một lần, nghiến răng nghiến lợi dùng hết sức lực,