Trong căn biệt thự nhỏ của Tiêu Vũ Phi, nhóm nhỏ năm người đang ăn liên hoan, đều là những chàng trai mười tám mười chín tuổi.
Thêm việc Tiêu Vũ Phi là gia chủ không thiếu tiền nên đã gọi khách sạn đặt một bàn đồ ăn thịnh soạn, lại phối thêm rượu ngon mà ông cụ đưa đến, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Đinh Văn Quân và Hạ Mẫn cũng tham gia, hai cô gái uống rượu vang đỏ.
Phương Ngạn cả đêm không nói gì, cầm ly rượu vang làm tổ trên ghế uống một hai ngụm, không biết đang suy nghĩ gì.
Bọn họ hễ uống rượu là bắt đầu bàn luận về mấy chuyện gần đây khiến bọn họ ngưỡng mộ.
Hai năm trước cải cách mở cửa, chuyện làm ăn ở phương Nam rất sôi nổi, mấy năm nay thành phố B cũng bắt đầu phát triển, ai nấy đều mở công ty cửa tiệm tư nhân.
Ví dụ như mấy người trong đại viện bọn họ, năm ngoái con gái nhỏ của ông Giang đã mở một công ty thời trang ở thành phố B, Chu Tĩnh lớn hơn bọn họ mấy tuổi đã đi theo dì nhỏ anh ta học tập, không đi bộ đội mà một mình chạy đến phương Nam mở khách sạn, kiếm được không biết bao nhiêu là tiền.
Hâm mộ người khác xong, lại nhớ đến trong nhóm bọn họ có mấy người còn mấy tháng nữa là tốt nghiệp, Hạ Tam hỏi: “Anh Ngạn, Vũ Phi, sau khi tốt nghiệp hai người định chọn binh chủng nào?"
Con cháu trong đại viện, sau khi tốt nghiệp cấp ba phần lớn đều đi lính, điều khác biệt duy nhất là mọi người lựa chọn binh chủng không giống nhau.
Bạn nói mấy năm nay có Đại học sao? Hoàn toàn không cần suy xét, ít nhất mấy người bọn họ không ai có thể thi đậu bằng bản lĩnh của mình.
Tiêu Vũ Phi bĩu môi: “Làm lính gì chứ, ông đây cũng đi kinh doanh, tiền kiếm được trong tay còn nhiều hơn là đi lính.”
Đinh Văn Quân nhíu mày, nói: “Nói lung tung gì đó, nếu không muốn tham gia quân ngũ thì em thi đại học đi, sau khi tốt nghiệp thì bước vào con đường chính trị.
Có ông ngoại và các chú sau lưng làm chỗ dựa cho em thì sau này tiền đồ vô hạn.
Nếu không thì ngoan ngoãn tham gia quân ngũ, dù sao lăn lộn mấy năm rồi đợi chuyển nghề làm quan cũng không muộn."
“Em không có ham thích gì với tham gia quân ngũ, càng không muốn Chính ủy Tiêu nhúng tay vào chuyện của em.
Không có ông ta em cũng có thể sống tốt.” Bởi vì Chính ủy Tiêu mà Tiêu Vũ Phi sinh ra tâm lý chán ghét với việc tham gia quân ngũ.
Nhưng thường ngày cậu ta ngang ngược như vậy, thế mà lại vô cùng tốt tính với chị gái, ít nhất là bằng lòng giải thích một câu.
“Hơn nữa, chút đồ vật và nhân mạch của ông ta, hai người trong nhà kia không biết là trông chặt đến cỡ nào, em dùng cũng cảm thấy chán ghét."
Đinh Văn Quân nghẹn lời, ngửa đầu uống một ngụm rượu vang đỏ.
Tính tình hai chị em đều như nhau, thẳng tính, nhưng không phải đều chịu thiệt sao.
Cô ấy vốn tên Tiêu Văn Quân, nhưng mà sau khi người kia bước vào cửa, cách làm việc của ba cô ấy càng lúc càng khiến cô ấy thất vọng, trong lúc tức giận cô ấy đã sửa họ lại thành họ ngoại.
Nhưng mà làm vậy chẳng qua chỉ khiến ba cô ấy khó chịu một lúc, sau khi bị xúi giục quan hệ giữa hai ba con họ càng thêm xa cách.
Ly rượu đặt lên bàn tạo ra tiếng vang lớn, tâm trạng Đinh Văn Quân lại tệ đi: “Nếu em không cần chẳng phải càng lợi cho hai mẹ con kia sao.”
“Em đi tranh, hai mẹ con kia liền không vơ vét được sao? Nếu Chính ủy Tiêu tỉnh táo thì chúng ta cũng sẽ không ở nhà ông ngoại hơn phân nửa thời gian, đi tranh đi đoạt cuối cùng người thiệt không phải là bản thân hay sao? Không có ông ta em cũng có thể thành công, thế giới này chung quy vẫn không giống nhau.
Em bước vào thương trường, còn Chính ủy Tiêu à, em đợi đến ngày ông ta hối hận.
Ghét bỏ con ruột nhưng lại vui vẻ đi nuôi con cho người ta, vậy nuôi đi.”
Bầu không khí vốn đang náo nhiệt bỗng chốc lặng thinh bởi chuyện xấu của nhà họ Tiêu, Hạ Tam bưng chén rượu hoà giải: “Đúng vậy đúng vậy, Vũ Phi chúng ta đi kinh doanh cũng tốt lắm.
Nhà tôi chỉ có mình tôi, nếu không nhập ngũ thì ba tôi sẽ đánh tôi gãy chân, không thể cùng nhau khởi nghiệp được.
Nhưng mà Vũ Phi cậu đã nghĩ muốn làm gì chưa, nếu không đủ tiền thì tiền riêng của anh em đều đưa cho cậu.”
Cậu ta vừa nói vậy, Hạ Mẫn cũng bưng ly rượu đứng lên, nói: “Đúng vậy, Tiêu Vũ Phi, vốn riêng của em đều cho anh, sau này bớt mua quần áo là được.”
Trần Tuấn cười rộ lên: “Cục Than Nhỏ quả trượng nghĩa, tới tới tới, thêm tôi nữa.
Vũ Phi cậu kinh doanh cho tốt, đợi cậu phát tài tôi sẽ được hưởng lây rồi."
Mọi người ủng hộ sôi nổi, Phương Ngạn bỗng nhiên nói: “Thêm tôi nữa đi, không phải góp vốn, chúng ta cùng nhau làm."
Câu này giống như quả bom, Phương tư lệnh chỉ có một mình cục cưng bảo bối là cậu.
Cậu không đi lính mà lại đi làm ăn.
Hạ Tam run run, Phương tư lệnh chắc sẽ chặt nửa chân cậu ấy thôi nhỉ.
“Anh Ngạn đang nói giỡn hả?"
Phương Ngạn liếc cậu ta một cái, nói giỡn làm gì, nói thêm một chữ thôi cũng thấy phiền.
“Đi lính quá mệt, đi làm ăn buôn bán cũng khá tốt.”
Đinh Văn Quân ôm mặt, lỡ chú Phương biết em trai cô ấy khiến A Ngạn lầm đường lạc lối, không biết có phải sẽ đánh thằng nhóc một trận hay không.
Nhóm người nói chuyện sôi nổi, liên hoan đến mười hai giờ đêm mới giải tán.
Đinh Văn Quân tất nhiên là sẽ ở lại đây, Tiêu Vũ Phi lái xe của Phương Ngạn đưa Hạ Mẫn trở về đại viện không quân.
Sau khi Tiêu Vũ Phi đưa Hạ Mẫn trở về rồi mới hỏi: “A Ngạn, người gặp hôm nay chính là Cố Uyển phải không, sao cậu lại không cho tôi chào hỏi?"
“Là Cố Uyển.”
Phương Ngạn ngồi trên ghế lái phụ, tối nay uống hơi nhiều.
Nghe cậu ta nhắc đến Cố Uyển, đôi mắt hơi mơ màng cũng nói nhiều hơn một chút.
“Cô ấy đã kết hôn, gả cho một phó tiểu đoàn trưởng.”
Bánh xe ma sát trên mặt đường tạo ra âm thanh chói tai, xe jeep đột ngột dừng lại.
Lúc này thành phố B gần như không thấy bóng xe nên không lo đột ngột dừng gấp sẽ xảy ra tai nạn.
“Cậu nói ai kết hôn?”
“Cố Uyển." Giọng nói Phương Ngạn rất nhỏ, thoáng vẻ cô đơn.
“Mẹ nó!”
Tiêu Vũ Phi đấm vào ghế lái, cuối cùng cũng biết tại sao hôm nay Phương Ngạn lại khác thường.
Phương Ngạn ngang ngược không? Phương Ngạn mười hai tuổi rất ngang ngược, sau khi đánh cho đám trẻ trong đại viện lục quân phục tùng thì cũng khiến cho những đứa ở đại viện khác chạy biến.
Phương Ngạn hư đốn không? Không hư đốn, không hút thuốc lá, không uống rượu, không ăn chơi.
Không phải cậu ngoan ngoãn mà là không muốn phí sức, bản tính lười biếng.
Hễ có chuyện gì đều lười so đo, mọi chuyện đều lười để bụng.
Ngoại trừ người nhà và mấy anh em kết nghĩa từ nhỏ luôn đi sau mông cậu ấy là những người cậu để tâm, thì bạn có thấy cậu ấy xem trọng ai chưa?
Nhưng Tiêu Vũ Phi thấy được, trên đời này thực sự có nhất kiến chung tình.
Ngày đó tại cửa hàng nội thất, cả đám bọn họ chỉ cảm thấy Cố Uyển xinh đẹp, nhưng đó cũng chỉ là phản ứng bình thường của đám thanh niên trẻ tuổi khi nhìn thấy cô gái xinh đẹp muốn huýt sáo chọc ghẹo một hai câu mà thôi, nhưng Phương Ngạn thì không phải vậy.
Xưa giờ cậu ấy không phải là người sẽ dừng bước vì nhìn thấy một gái, cũng chưa bao giờ chủ động phí sức muốn tìm một cô gái chỉ nhìn thấy thoáng qua một lần.
Bạn nghĩ xem tại sao mấy người bọn họ lại tích cực tìm người trong hai lần đó như vậy, bởi họ đều nhìn ra được Phương Ngạn động lòng rồi.
Nhưng Cố Uyển kết hôn?
Tiêu Vũ Phi muốn nói là phó tiểu đoàn trưởng gì chứ, đoàn trưởng cũng không có tác dụng.
Thành phố B có thanh bình không? Càng tiến lên trên một bậc càng không yên ổn, hoành đao đoạt ái ít lắm sao? Dựa vào đâu mà cả đêm ôm ly rượu ngây ngốc uống, thích thì đoạt đi.
Nhưng mấy người đi theo Phương Ngạn lăn lộn thật ra không khốn nạn như vậy.
Cuối cùng không nói được gì hết.
“Cậu...!Tính thế nào.”
Thằng nhóc Phương Ngạn này, cho dù là thất tình cũng yên lặng lười biếng không làm loạn ầm ĩ.
Thất tình gì chứ, mẹ nó ngay cả yêu đương còn chưa kịp làm.
Tính thế nào à?
Cậu sửng sốt vài giây, gằn từng chữ một nói: “Che chở, cách xa.”
Tần Chí Quân giống như một thợ săn, rất cảnh giác, cậu cong môi cười khổ một tiếng.
“Là cô ấy tự bôi đen mặt mình.
Bởi vì đã kết hôn nên không muốn gặp phiền phức, khi vào trường học chúng ta liền cố ý làm cho bản thân xấu đi.”
“Dì nhỏ tôi nói cô ấy rất thông minh, cũng là nghĩa vụ.”
“Vị Phó Tiểu đoàn trưởng Tần kia, đặt cô ấy trên đầu quả tim mà yêu thương, cầm trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan.”
“Phó Tiểu đoàn trưởng Tần kia đã cứu ba tôi một mạng, lúc ba tôi ra tiền tuyến là anh ta đã chắn đạn cho ba tôi.”
“Cố Uyển cũng vậy……"
Tiêu Vũ Phi biết cậu ấy đã say rồi.
Bình thường đâu có nói nhiều như vậy đâu.
Phương Ngạn đúng thật là đã say, nhưng dù say rồi thì cậu vẫn nuốt xuống chuyện liên quan đến thuốc Hồi Xuân Hoàn theo bản năng.
Tiêu Vũ Phi lái xe về nhà họ Phương, Phương Ngạn nằm ngủ ngon lành trên ghế phụ.
Cậu ta cam chịu cõng Phương Ngạn đến gõ cửa nhà họ Phương.
Người thất tình là lớn nhất, yêu đơn phương thất bại, thảm nhất chính là có khả năng Cố Uyển cái gì cũng không biết.
Thôi, chiếu cố một chút đi.
Sáng hôm sau, các chiến sĩ nơi đóng quân mỗi ngày bắt buộc phải tiếp tục khóa huấn luyện.
Lúc tiếng chuông rời giường vang lên, mỗi người đều thức dậy trong tiếng chuông, người nhà ở đại viện bên này cũng không ngoại lệ.
Nói ra thì cũng có ngoại lệ, Phó Tiểu đoàn trưởng Hạ tân hôn được nghỉ phép, lúc này cửa phòng đóng chặt.
Phó Tiểu đoàn trưởng Tần sao? Phó Tiểu đoàn trưởng Tần đang dưỡng thương, lúc này cánh cửa vẫn đóng chặt.
Phó Tiểu đoàn trưởng Tần dưỡng thương rất thoải mái.
Hôm qua hứng thú lăn lộn vợ mình một hồi, lúc này Cố Uyển đang nằm trong lòng ngực anh ngủ ngon lành.
Tần Chí Quân ôm cô gái đầy đặn trong lòng ngực, cơ thể nõn nà dính chặt vào người anh, thoải mái biết bao nhiêu.
Anh không cần ngủ tiếp nữa, tinh thần sảng khoái chưa từng có, chỉ là không nỡ buông người trong lòng ngực bước xuống giường.
Từ khi bước vào quân ngũ, Phó Tiểu đoàn trưởng Tần sinh hoạt hết sức có quy luật nay lại ôm cô vợ cùng nhau ngủ nướng.
Đợi khi Cố Uyển tỉnh lại, anh dỗ cô ngủ tiếp, còn bản thân thì xuống giường nấu cháo luộc hai quả trứng gà bưng đến mép giường đút cô ăn.
Sau khi rửa chén xong lại lăn lên giường.
Về phần Hạ Quân, anh ta không biết xấu hổ lăn lộn vợ mình cả ngày, đến hơn chín giờ mới đi mua đồ ăn định buổi trưa mời mấy gia đình ở khu nhà tập thể mới đến ăn bữa cơm.
Nói dễ nghe là muốn làm quen một chút với hàng xóm mới, thật ra là Tống Tử San, người vốn đã kìm nén bấy lâu nay, muốn Tần Chí Quân hâm mộ của hồi môn của mình đến phát nghẹn.
Người trong tòa nhà tập thể đều đã chào hỏi qua, chỉ có cửa phòng của Tần Chí Quân vẫn đóng chặt, dù gõ cửa mấy lần cũng chưa thấy mở cửa.
Uổng công cô ta phí sức làm một bàn đồ ăn, người muốn mời lại không mời được, dù nhận được sự hâm mộ của rất nhiều quân tẩu nhưng vẫn không thoải mái.
Vốn tưởng rằng người ta sáu bảy giờ sáng đã ra ngoài rồi, kết quả lúc cô ta tiễn khách, cửa nhà Tần Chí Quân mở ra, người đi ra là Cố Uyển với sắc mặt kiều mị đến mức có thể vắt ra nước.
Tống Tử San tức giận hừ một tiếng, Tần Chí Quân cưới một mụ lười như vậy làm gì, ngủ đến hơn một giờ chiều mới rời giường, phụ nữ như vậy tốt chỗ nào.
Hiện giờ cô ta cũng mới hiểu chuyện đời, nếu như qua một đoạn thời gian nữa, sợ là liếc mắt một cái là có thể nhận ra dáng vẻ này lười biếng chỗ nào chứ.
Rõ ràng là dáng vẻ được tưới nhuần đến thoải mái, như vậy mới càng tức đến hộc máu thăng thiên.
Lúc này cô ta chưa nhận ra, trưng khuôn mặt tươi cười tiến lên nói: “Buổi trưa vốn định mời cô và Phó Tiểu đoàn trưởng Tần ăn cơm nhưng không gặp được cô, đáng tiếc quá.”
Nói đoạn, đôi mắt cô ta với vào trong quan sát phòng Cố Uyển.
Đến khi nhìn thấy sô pha đặt trong phòng khách, bếp ga trong phòng bếp, cổ họng cô ta nghen lại giống như bị người khác bóp lấy.
Mấy thứ cô ta muốn khoe, nhà người ta đều có hết.
Chuyện này đúng là không thoải mái chút nào.
Sau đó lập tức suy nghĩ sao có thể vậy được.
Hai người đều xuất thân từ nông thôn, trước đây Cố Uyển chưa tùy quân, không có hộ khẩu ở đây nên không tìm việc được, chỉ sống nhờ vào Tần Chí Quân, sao có thể tiêu xài rộng rãi như vậy.
Đáng lẽ cô nên giống với những quân tẩu đến nhà cô ta ăn trưa mới phải.
Tiền trợ cấp của chồng cũng chỉ vừa đủ nuôi sống gia đình, cuộc sống eo hẹp, đó mới là biểu hiện bình thường.
Cố Uyển vốn không thích cô ta.
Đối với phụ nữ thèm khát người đàn ông của mình, ngay cả diễn cô cũng lười, nói: “Không sao hết, quan hệ của chúng ta còn chưa đến mức đó.”
Cố Uyển về phòng, đóng cửa lại.
Tống Tử San cứng họng, rất nhanh đã thấy thái độ của Cố Uyển không ổn, trong lòng bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ cô đã biết cô ta từng thích Tần Chí Quân?
Càng nghĩ càng thấy rất có khả năng, nhất thời sắc mặt thay đổi khó lường, dậm chân nhìn cánh cửa đang đóng chặt rồi quay về nhà.
Một tuần nghỉ phép trôi qua quá nhanh, sắp đến ngày Cố Uyển phải đến trường học vào hôm sau mà Tần Chí Quân vẫn ôm cô không muốn buông tay.
Trưa thứ hai cô cùng Phương Tử Quân đến nhà họ Giang một chuyến, sau khi đưa phương thuốc cho ông cụ Giang, Cố Uyển lấy một bình nhỏ đã chuẩn bị trước đưa cho ông, nói: “Tòa nhà khen thưởng kia đều nhờ vào sự hỗ trợ của ngài.
Cháu và Tần đại ca cũng không có gì cả, nhưng nếu cảm ơn bằng miệng không thì quá đơn giản, ngài nhận lấy cái này, xem như là lời cảm ơn của chúng cháu.”
Bình thuốc và viên thuốc này ông Giang không xa lạ gì, giống y chang thứ Chu Dương mang về cho ông ấy xem.
Phương thuốc kia năm nay bắt đầu đưa vào sản xuất, cô không có khả năng lấy thứ