Cô gái nhỏ không biết đã mơ thấy gì, mặc cho anh có trấn an thế nào thì nước mắt vẫn không ngừng rơi, cô lặng lẽ khóc, dùng một tay đè chặt trái tim mình.
Bộ dáng ấy so với thất thanh khóc rống còn khiến người lo lắng hơn, Tần Chí Quân không nằm xuống được, ngồi dậy đem nửa người cô ôm vào lòng, giúp cô bình tĩnh lại, giọng nói cũng tận lực nhẹ nhàng hòa hoãn chỉ dẫn cô: “Ngoan, thả lỏng nào, như vậy sẽ làm bị thương đến chính mình."
Cố Uyển cũng biết là phản ứng của chính mình rất không thích hợp, cô dường như có thể cảm nhận được những gì người trong mộng phải chịu đựng.
Sự dẫn dắt của Tần Chí Quân vẫn có hiệu quả, cô theo sự dẫn dắt của anh mà từ từ thả lỏng, sau khoảng mười phút, dần dần hoà hoãn lại.
Tần Chí Quân đổi tay khác vỗ lưng cô, cũng không dám hỏi cô mơ thấy gì vì sợ sẽ gợi lại nội dung trong mơ.
Cố Uyển nhắm mắt lại, thần thức đi vào không gian, trên kệ có một con dao găm tinh xảo, đó chính là thứ mà người phụ nữ trong mộng đã dùng để lấy máu đầu tim, chẳng trách mà cô lại thấy quen mắt như thế, nó rõ ràng là thứ ở trong không gian này.
Người phụ nữ kia chính là kiếp trước của cô.
Cố Uyển vừa mở mắt ra đã thấy Tần Chí Quân đang lo lắng nhìn mình, ánh mắt cô có chút chua xót, nhẹ nhàng vuốt v e khuôn mặt tuấn tú của anh, mang theo giọng mũi yếu ớt nói: “Tần đại ca, anh phải thật tốt, chúng ta đều phải thật tốt.”
Bởi vì vừa khóc, cô lúc này mắt đỏ mà mũi cũng đỏ, bộ dạng này nếu đổi lại là người khác tất nhiên rất khó coi, chỉ là đối với cô, ngay cả yếu ớt cũng xinh đẹp đến tinh xảo, khiến cho người nhìn càng thêm thương tiếc.
Tần Chí Quân khẽ vuốt hai má cô, nói nhỏ: “Được rồi, chúng ta đều sẽ tốt thôi, đừng sợ."
Giọng nói của anh hết sức dịu dàng, khiến cho trái tim của Cố Uyển dịu đi một chút.
Cô chui vào vòng tay anh, mặt áp vào ngực anh, nhịp tim mạnh mẽ cùng với những cái vỗ về của anh đã trở thành sự an ủi tốt nhất với cô.
Cố Uyển liền chìm vào giấc ngủ.
Tần Chí Quân sợ cô lại gặp ác mộng nên đêm đó anh không dám ngủ, ngồi bên giường ôm cô đến rạng sáng.
Thấy đã hơn 5 giờ, anh đặt người lên giường rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, vào bếp, bật lửa, đun một nồi cháo trắng nhỏ, luộc thêm hai quả trứng.
Bây giờ đã là tháng Năm thức ăn không dễ giữ lâu, nguyên liệu cho bữa sáng ở nhà cũng rất có hạn.
Anh nhìn thời gian, mới hơn 6 giờ 10 phút, bữa sáng trong quân đội không sớm như vậy, nhưng bánh hấp hẳn cũng đã chuẩn bị rồi.
Anh cầm hộp đựng cơm đi đến nhà ăn.
Lúc này, ngoại trừ người nhà của các quân nhân sẽ tới nhà ăn, các chiến sĩ đều đã đi huấn luyện buổi sáng vậy nên cũng không cần xếp hàng chờ, anh đi nhanh, không đến 6 giờ rưỡi đã trở về nhà.
Cố Uyển vẫn còn đang ngủ say, Tần Chí Quân hâm nóng bánh bao và trứng trong nồi, cũng không muốn đánh thức cô.
Đêm qua đã sợ hãi một hồi, cô nhóc cả người đều mệt mỏi, anh hôm nay cũng không muốn cho cô đi học nữa.
Chỉ là anh muốn để cô ngủ thêm nhưng vừa đúng 6 giờ rưỡi nhạc hiệu trên loa của đơn vị đã kêu vang.
Mắt thấy lông mi cô nhóc rung động như đang có xu hướng bị đánh thức, tay Tần Chí Quân giật giật, nghĩ muốn giơ tay lên che tai lại giúp cô.
Chỉ là anh biết, tiếng động do tay anh kề sát tai cô cũng không tốt hơn tiếng nhạc đó là bao nhiêu, một người đàn ông cao lớn ngồi ở bên giường một lúc cũng không nghĩ ra được gì.
Cố Uyển rốt cuộc vẫn bị đánh thức, ánh mắt Tần Chí Quân có hơi uể oải, trong hơn mười năm nghe tiếng nhạc rời giường, anh vẫn như cũ cảm thấy không dễ nghe.
.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Cây Tùng Và Bươm Bướm
2.
Dây Dưa Mãnh Liệt
3.
Trước Khi Ly Hôn Vợ Mất Trí Nhớ
4.
Bóng Ma
=====================================
“Vẫn còn sớm, ngủ thêm một lát đi.” Thừa dịp Cố Uyển vẫn còn đang mơ hồ, anh vỗ về cô ý đồ để cô ngủ tiếp.
Cố Uyển chỉ mơ màng một lúc rồi lật người ngồi dậy, nhạc báo thức là được báo vào lúc 6 giờ rưỡi, sớm chỗ nào chứ.
Kế hoạch xin cho Cố Uyển nghỉ một ngày của Tần Chí Quân rốt cuộc vẫn không thành, cuối cùng vội vàng ăn xong bữa sáng, anh đích thân đưa người đến trường học, lại ở thành phố B mua vài thứ đợi cô cùng tan học rồi về.
Đảo mắt đã tới giữa tháng Năm, kỳ nghỉ của Tần Chí Quân kết thúc, anh chính thức tiếp nhận vị trí Tiểu đoàn trưởng.
Trong trường học của Cố Uyển, các lớp năm ba cuối cùng cũng cảm thấy khẩn trương về kì thi tuyển sinh đại học sắp tới.
Tuy nhiên, đối với những người thường ngày trốn học thì ngày nào cũng như ngày nào, Cố Uyển cũng là thỉnh thoảng mới nghe Hạ Mẫn nói về anh trai của mình và Tiêu Vũ Phi đang cùng nhau kinh doanh.
Từ “kinh doanh” khá mới mẻ đối với Cố Uyển cho nên vẫn còn để lại chút ấn tượng.
Lúc này cả lớp đã tiến vào giai đoạn ôn tập, vốn dĩ trước đây Cố Uyển vẫn luôn chú ý lắng nghe nhưng hôm nay hai mắt lại đánh nhau đến mức không nhấc lên nổi.
Một số giáo viên thường chuyển ánh mắt đến chỗ Cố Uyển khi họ đang dạy học, cô không dám để giáo viên phát hiện mình ngủ gật trong giờ dạy của họ, điều này là không tôn trọng đối với giáo viên.
Vì vậy, cô rất cố gắng để mở to mắt.
Chỉ là cô biết, mắt mình đã mơ mơ hồ hồ không còn tiêu cự, về sau cô đưa tay lên đỡ má để không ngủ gật như gà mổ thóc.
Cố gắng để tỉnh táo cho đến khi kết thúc buổi học, cô liền trực tiếp gục đầu lên bàn mà ngủ.
Hạ Mẫn thường đến gặp Cố Uyển sau giờ học, hôm nay cô ấy đặc biệt đem theo một thứ tốt để tặng cô.
Vừa bước vào lớp 12-1 đã thấy Cố Uyển nằm lên bàn mà ngủ, đây đúng là chuyện hiếm thấy.
Cô ấy cầm trên tay chiếc đài radio, nghĩ nghĩ vẫn là nên đánh thức Cố Uyển.
Hạ Mẫn ngày thường đã quen làm một nữ hán tử, nhìn thấy Cố Uyển ngủ say liền nổi lên tâm tư trêu đùa, duỗi ngón tay ra để nhéo mũi Cố Uyển, chỉ là còn chưa kịp làm cho người tỉnh dậy liền thấy có gì đó không đúng lắm.
Cô ấy đặt tay lên trán và mặt Cố Uyển, lại thử với trán của mình, nhiệt độ có vẻ cao hơn cô ấy một chút.
Cố Uyển nói thế nào thì ngày thường cũng là một người hoạt bát, năng động, lúc này lại nằm sấp ngủ, cô ấy nhẹ nhàng lắc lắc để đánh thức cô, nói: “Uyển Uyển, cậu bị sốt rồi, có khó chịu chỗ nào không?"
Phát sốt sao? Cố Uyển cảm thấy chóng mặt, cả người nặng nề.
Hạ Mẫn thấy trạng thái tinh thần của Cố Uyển bây giờ không được tốt lắm, cũng không nhắc đến chuyện radio, cô ấy nhờ mọi người trong lớp nói chuyện với cô giáo, rồi dìu Cố Uyển đi ra ngoài.
Biết được mối quan hệ giữa Cố Uyển và Phương Tử Quân, cô ấy đưa người đến văn phòng của Phương Tử Quân trước, nói với chị ấy về tình hình của Cố Uyển, lại mượn điện thoại gọi cho bố cô ấy để mượn lính cảnh vệ và xe đưa Cố Uyển đến bệnh viện.
Cố Uyển không thích bệnh viện cho lắm, ngoài buồn ngủ ra thì cô cũng không thấy khó chịu, nếu được trở về nhà nghỉ ngơi thì càng tốt hơn.
“Nếu nghiêm trọng thì cũng có các quân y ở nơi đóng quân rồi." Cô nói với Hạ Mẫn.
Phương Tử Quân gật đầu, quân y ở đó cũng không tệ.
Chị ấy sờ trán Cố Uyển, cũng không quá nóng, liền tạm biệt Hạ Mẫn và Cố Uyển rồi rời đi.
Khi lính cảnh vệ của Sư trưởng Hạ tới, Hạ Mẫn trực tiếp đỡ Cố Uyển lên xe và đưa cô về nơi đóng quân.
Cố Uyển ngủ hết cả đoạn đường về, lúc đến cổng xe bị chặn lại, sau khi biết đó là xe đưa Cố Uyển về, lại là một