Đây là lần thứ hai Lâm Xuân Hoa đi xe lửa, tâm trạng lần này khác hẳn với lần đầu.
Bởi vì đã có kinh nghiệm đi một lần, nên lần này bà cũng không khẩn trương, chỉ là trên người mang theo không ít tiền giấy, tuy rằng đã cất kỹ, nhưng cũng sợ bị trộm cắp để ý, cả đoạn đường đều cảnh giác không dám chợp mắt.
Khi bà đã lên xe lửa, Tần Chí Hoa liền tìm điện thoại gọi cho anh cả thông báo số tàu và thời gian đến.
Tinh thần Cố Uyển tốt lên liền kéo Tần Chí Quân sang phòng ngủ phụ xem xem đệm có đủ mềm không, chăn có đủ dày không.
Cô xem một vòng xong liền nói với Tần Chí Quân là cái gối cũ trên giường không được êm cho lắm, phải lấy một cái từ bên phòng mình sang đổi.
Cái gối trong phòng ngủ phụ đó vốn là cái mà Tần Chí Quân dùng hồi còn ở ký túc xá, dùng cũng được vài năm rồi, anh vội cản Cố Uyển, nói: "Không cần phải đổi đâu, lát nữa anh ra cung tiêu xã mua một cái mới là được."
Cố Uyển nghe thấy cũng ổn, bèn nói: "Mua cả bộ mới luôn đi anh, em thấy mua thì nên mua cả cặp, để khi nào ba có đến ở vài ngày cũng có cái mà nằm, nhỡ đâu đến lúc đó mới mua lại không đúng cặp liền mất hay."
Tần Chí Quân nghe thấy cũng có lý, bèn gật đầu đồng ý.
Cố Uyển nhìn quanh phòng ngủ một lượt, sau đó nói với Tần Chí Quân rằng phải mua một cái tủ quần áo mới được: "Nhìn thế này trông sơ sài quá, lần này đến, mẹ định ở bao lâu nhỉ? Nếu ở hai tháng mà không có tủ quần áo thì thật bất tiện, ngay cả quần áo cũng không có chỗ để, hơn nữa, không chỉ để những lúc mẹ đến có cái để dùng, mà sau này con cái chúng ta cũng cần dùng đến."
Tần Chí Quân nghe cô nói đến chuyện con cái, vẻ mặt dịu dàng hẳn ra, không nhịn được ôm hôn lên trán cô, nói: "Cái này phải mua, để lát nữa anh đích thân đi lựa, phải mua loại đã đóng được một thời gian rồi mới được, nếu không mùi sơn sẽ làm mẹ khó chịu, anh cũng sợ em ngửi mùi sơn sẽ hại sức khỏe."
Thời gian này anh ít khi đến bãi tập, chỉ thỉnh thoảng đến để kiểm tra mấy Đại đội trưởng mũi nhọn, loại huấn luyện thường ngày này, mấy ngày anh không đến cũng không ảnh hưởng gì mấy.
Mọi người đều biết anh sắp lên chức ba, mấy ngày nay phải chăm sóc gia đình, nên lính của anh đều rất tự giác.
Tần Chí Quân định đi mua đồ dùng trong nhà, anh hỏi Cố Uyển có cần anh nhờ Uông Thu Mai đến chơi với cô không, Cố Uyển cười bảo anh xem cô là miếng đậu phụ chỉ cần đụng là nát đấy à, đừng lo, cô đọc sách một lúc thì sẽ đi nghỉ, đói thì kiếm cái gì đó ăn là được, mới nửa ngày, có tốn thêm chút sức cũng không sao đâu.
Nói đến chuyện Lâm Xuân Hoa đến đây, người vui mừng nhất chính là Cố Uyển.
Thực ra, ngoài tình trạng mệt mỏi, chỉ muốn ngủ thì cô cũng không có triệu chứng nào khác.
Các triệu chứng giống như bị cảm đã không còn nữa, Cố Uyển thực sự cảm thấy mình không cần người khác chăm sóc nhưng Tần Chí Quân lại không thể yên tâm.
Từ khi biết cô mang thai, thậm chí anh còn không có tâm trạng quan tâm đến chuyện của quân đội mà dành tất cả thời gian cho cô, anh ôm hết mọi thứ vào người, còn hận không thể khiến cô chỉ nằm ở trên giường mới thật sự yên tâm.
Công việc hoãn hai ba ngày thì được, chứ nếu cứ như thế này mãi thì làm sao được, cũng may có mẹ chồng đến đây, trước không nói đến chuyện khác, thì ít nhất cũng có thể khiến Tần Chí Quân yên tâm một chút.
Tần Chí Quân mượn xe của quân khu đi ra ngoài, đến hơn hai giờ chiều, đồ đạc đã được đưa đến, bộ gối mà Cố Uyển bảo mua đã mua rồi.
Cố Uyển mang hai băng ghế ra ngoài hành lang, rồi đem gối ra đó phơi.
Ban công ở phía bên khu nhà tập thể chính là hành lang, Tần Chí Quân và những người khác đang khiêng đồ đạc vào nhà, còn Cố Uyển mang hai cái vỏ gối đi giặt sạch.
Chuyến xe mà Lâm Xuân Hoa đi sẽ đến vào lúc mười giờ sáng, mới sáng sớm Cố Uyển đã đặc biệt kêu Tần Chí Quân đến chợ Môn Đầu Câu xếp hàng mua đồ ăn ngon rồi về đi đón mẹ sau.
Tần Chí Quân khá may mắn, mua được cả thịt lẫn cá.
Trước khi đi, anh còn dặn Cố Uyển có buồn ngủ thì cứ ngủ đi, chờ anh về sẽ nấu bữa trưa cho.
Cố Uyển ngoan ngoãn gật đầu, chờ anh vừa đi cô liền xuống bếp chuẩn bị đồ ăn.
Gần mười hai giờ Lâm Xuân Hoa mới đến nơi, lần trước bà và ông cụ đến thẳng bệnh viện chung của quân đội nên đây là lần đầu tiên bà ấy đến nơi đóng quân.
Con trai nói khác lắm, đúng là khác thật, bà ấy nhắm chừng phải đi tầm nửa tiếng đồng hồ mới xuống tới thôn nhỏ phía dưới, còn muốn lên trấn thì phải đi thêm một đoạn nữa.
Đường núi tuy rộng nhưng lên dốc xuống dốc nhiều, đường đi thì ổ gà nham nhở, trời mà mưa nữa thì càng khó đi hơn.
Nghĩ bụng, cũng may mà bà ấy đến đây, chứ mình con bé Uyển ở đây thì làm sao bà ấy yên tâm cho được.
Hai người tiến vào nơi đóng quân, Tần Chí Quân chở Lâm Xuân Hoa về thẳng khu nhà tập thể.
Lâm Xuân Hoa ngẩng đầu nhìn lên hai dãy nhà nhỏ ba tầng, rất hài lòng với chỗ ở của nơi này.
Lúc lên lầu hai, còn chưa đi đến cửa nhà mình, Tần Chí Quân đã ngửi được mùi thơm của đồ ăn, hai vợ chồng sống ở nhà bên cạnh căn bản không nấu ăn, nhà của mấy Đại đội trưởng khác thì ở tít đầu bên kia.
Nghĩ bụng chắc chắn là cô bé này lại không nghe lời mà đi làm cơm rồi đây.
Chân vô thức bước nhanh hơn, vừa dẫn Lâm Xuân Hoa vào nhà thì quả nhiên thấy Cố Uyển đang xào đồ ăn dưới bếp.
Nghe thấy tiếng động, cô vội đi ra, vui vẻ la lên: "Mẹ, con tính nhẩm chắc tầm giờ này mẹ sẽ đến, chắc mẹ đi đường mệt lắm hả mẹ? Con có rót cho mẹ cốc nước để trên bàn, chắc giờ vẫn còn ấm.
Mẹ đi rửa tay rồi ra uống ngụm nước, nghỉ ngơi một lát là đồ ăn ra ngay."
Trước mặt mẹ mình, Tần Chí Quân không tiện nói cô không nghe lời, có điều mẹ anh ngồi tàu mấy ngày nay quả thật mệt mỏi, nếu mà đợi anh về rồi mới nấu cơm thì có hơi muộn thật.
Cô bé này tính toán thời gian chuẩn phết, thậm chí còn rót nước để sẵn, trong lòng anh không khỏi cảm động.
Đúng là rất cảm động, Lâm Xuân Hoa nghe những lời quan tâm của cô, lại nhìn đồ ăn trên bàn, bốn năm món vừa thịt vừa cá, bà ấy ưng cô con dâu này từ từng sợi tóc cho đến cái gót chân.
Những mệt mỏi vì ngồi xe lửa mấy ngày nay lập tức bị cuốn trôi, ngược lại bà ấy còn rất phấn khởi, cướp mất những lời Tần Chí Quân định nói.
“Sao con không nghỉ ngơi chứ hả, những chuyện này đợi mẹ đến làm là được mà.
Mẹ nghe thằng Chí Quân nói mấy ngày trước con bị sốt, mệt mỏi dữ lắm.
Lúc này con phải nghỉ ngơi nhiều vào, đừng có cậy mạnh.
Mẹ biết con hiếu thuận, nhưng không phải lúc này.”
Cố Uyển nghe vậy liền bật cười, cười đến mức hai mắt cong cong, cô một tay cầm xẻng xào đồ ăn đi tới ôm lấy Lâm Xuân Hoa, trìu mến nói: "Mẹ thương con thật đấy, con rơi vào tổ phúc mất rồi.
Nếu buồn ngủ con chắc chắn sẽ đi ngủ, nhưng vì hôm nay mẹ đến, nên cả buổi sáng con không buồn ngủ chút nào, tinh thần cực kỳ tốt luôn."
Cái miệng này ngọt quá đi mất, Lâm Xuân Hoa cũng cười híp mắt, sau đó được Cố Uyển tay ôm tay dắt vào nhà bếp, bà ấy hỏi: "Nhiều đồ ăn thế này rồi, con còn làm gì nữa?"
“Con nấu canh trứng, sắp xong rồi mẹ, mẹ đi rửa tay rồi ra ngồi đi ạ.” Cô vừa nói vừa dẫn Lâm Xuân Hoa đến bồn rửa tay,