Ở nhà họ Hạ làm phiền mấy ngày, bây giờ thi xong Cố Uyển muốn cảm tạ Hạ Mẫn và mẹ cô ấy là Tần Nhã Lan.
Đúng lúc Tần Nhã Lan trực ca đêm đã mấy hôm, hôm nay được nghỉ ở nhà, đám người Cố Uyển liền ở cửa hàng bách hóa mua khá nhiều quà mang về nhà họ Hạ.
Hạ Mẫn đã nói cô đừng khách sáo như vậy, nhưng Cố Uyển cảm thấy đây là phép xã giao nên có.
Hơn nữa lúc Hạ Mẫn đến nơi đóng quân không phải cũng thường xuyên mang quà đến sao.
Lúc về đến nhà họ Hạ thì Tần Nhã Lan đang xem TV.
Cố Uyển và Lâm Xuân Hoa ở đây ba đêm, đây là lần đầu tiên họ gặp Tần Nhã Lan.
Tần Nhã Lan rất vui vì con gái quen được bạn học là nữ trong lớp.
Từ nhỏ đến lớn cô ấy đều theo đám Phương Ngạn, chẳng có bạn nữ nào chơi cùng.
Hơn nữa, chị và anh rể của bà ấy lại có ấn tượng tốt với gia đình Tần Chí Quân, vì thế bà ấy đặc biệt nhiệt tình hơn với mẹ chồng nàng dâu hai người.
Lâm Xuân Hoa hơn Tần Nhã Lan khoảng mười tuổi.
Tuy xuất thân nông thôn nhưng cử chỉ lời nói rất lịch sự.
Bà ấy cảm ơn Tần Nhã Lan đã chăm sóc mấy ngày qua, lại mời bà ấy khi nào có thời gian thì đến nhà chơi.
Sau khi thu dọn hành lý của hai mẹ con thì chuẩn bị đi về.
Hạ Mẫn giúp người là giúp tới cùng, cô ấy đích thân tiễn mọi người về tận nhà.
Ở bên ngoài mấy ngày, tuy rằng nhà họ Hạ sang trọng hơn nhà họ rất nhiều, nhưng làm khách ở nhà người khác dù sao cũng không tự do thoải mái bằng ở nhà mình.
Người đầu tiên thấy họ trở về nhà là Tống Tử San sống ở bên cạnh.
Chuyện Cố Uyển muốn thi đại học cô ta cũng có nghe nói.
Nghe xong thì chỉ cười nhạt một tiếng.
Tưởng rằng Đại học dễ thi lắm sao? Năm ngoái cả nước có 3,330,000 thí sinh, cuối cùng chỉ có 280,000 người trúng tuyển.
Tỉ lệ đỗ còn chưa đến mười phần trăm.
Cô ta thật sự không dám tưởng tượng một đứa con gái quê chỉ mới lên đây học một năm cũng dám tham dự kỳ thi này.
Tần Chí Quân và bà mẹ kia của anh ấy còn đặc biệt đi theo hầu hạ, đợi đến tháng tám có kết quả cô ta sẽ có màn kịch hay để xem.
Cố Uyển chẳng hề hay biết về những suy nghĩ đen tối của cô ta.
Sau khi thi đại học xong, không chỉ có cô thoải mái mà Lâm Xuân Hoa cũng thư thái cả người.
Nhưng thả lỏng rồi mới cảm thấy thấm mệt, vì vậy cả nhà về đến nhà ăn tối đơn giản xong thì tất cả đều về phòng nghỉ ngơi.
Ngủ một giấc đến sáng để dưỡng lại tinh thần, Lâm Xuân Hoa lại bắt đầu bận rộn bồi dưỡng cơ thể cho Cố Uyển.
Ra ngoài mấy ngày, gà vịt và vườn rau đều nhờ Uông Thu Mai chăm sóc.
Sau hôm trở về, bà ấy liền đến nhà cảm ơn.
Mười mấy con gà bà ấy nuôi đều đã lớn.
Vì vậy Lâm Xuân Hoa ra chuồng gà xách một con về hầm canh cho Cố Uyển uống.
Chợ Môn Đầu Câu bên kia bà mỗi ngày cũng đều chạy đến mua cá, thịt, trứng không ngớt, nhìn thấy mùi thịt thoang thoảng trên bầu trời khu nhà tập thể đều biết là bà cụ nhà họ Tần làm đồ ăn ngon cho con dâu.
Đến tháng tám, Cố Uyển được nuôi đến đầy đặn, đặc biệt là phần bụng, lúc này đã thấy rõ là đang mang thai.
Ngày hai tháng tám, Chu Trường An từ phòng bảo vệ đến khu nhà tập thể để gửi cho Cố Uyển một phong thư.
Từ cuối tháng bảy Cố Uyển đã luôn chờ đợi thông báo này.
Lúc trước vẫn khá bình tĩnh, nhưng bây giờ cầm thư trong tay cô lại có chút khẩn trương.
Sau khi cảm ơn Chu Trường An, cô lại nhờ cậu nếu có thư của cô thì gửi đến nhanh một chút.
Chu Trường An cưới đồng ý rồi trở về trực ban.
Lâm Xuân Hoa từng hỏi Cố Uyển làm thế nào để biết thi đỗ hay không.
Cô nói sẽ có bảng điểm gửi đến đây.
Lúc này bà ấy nhìn lá thư trên tay cô mà kích động vô cùng, bỏ áo len đang đan xuống mà muốn đến cùng đọc.
Cố Uyển xé phong bì, cô nhìn ngay đến cột tổng điểm, 589 điểm.
Lâm Xuân Hoa không biết chữ, ở bên cạnh sốt ruột hỏi Cố Uyển: “Thế nào rồi con?”
Cố Uyển lập tức cười tươi như hoa.
Tổng điểm của cả khoa Văn năm nay chỉ có 600 điểm, như vậy xem như cô đã đỗ rồi.
“Thi đỗ rồi ạ, 589 điểm.
Năm nay tổng điểm khoa Văn là 600 điểm.
Thành tích của con chắc chắn là đỗ rồi.
Chúng ta chỉ cần chờ thông báo trúng tuyển nữa là được.”
Lâm Xuân Hoa nghe xong thiếu chút nữa là nhảy cẫng lên.
Nhà họ Tần của bà ấy có sinh viên đại học rồi.
Bà ấy đứng lên xoay hai vòng, nói: “Mẹ đi nói với Chí Quân.”
Cố Uyển vội vàng kéo bà ấy lại: “Mẹ, đừng vội, đợi Tần đại ca về rồi nói với anh ấy cũng được.
Mình khoan hãy nói chuyện này ra, đợi con nhận được thông báo trúng tuyển rồi nói cũng chưa muộn.”
Buổi chiều Tần Chí Quân trở về, Lâm Xuân Hoa đưa bảng điểm của Cố Uyển cho anh xem, nâng niu như báu vật.
Tần Chí Quân nhìn đến tổng điểm thi là 589, lại khen Cố Uyển một tràng.
Chờ đến buổi tối trở về phòng, hai vợ chồng nằm trên giường, lúc này không có Lâm Xuân Hoa nên Tần Chí Quân to gan ôm hôn Cố Uyển một cái: “Vợ anh thật là giỏi.
Hóa ra anh cưới được một đại tài nữ.
Lúc chiều anh đã muốn hôn em lắm rồi."
Đại tài nữ cơ à, Cố Uyển được anh khen đến đỏ cả mặt.
Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra nói: “Anh đừng có hôn, chút nữa em lại không giúp được anh đâu.”
Nguồn cơn của câu nói này đó là mỗi ngày Tần Chí Quân ngủ cùng Cố Uyển, một chút ý tứ đều không có.
Đôi khi lý trí anh biết rõ là không được nhưng không có nghĩa là anh sẽ quản được thân thể mình, thỉnh thoảng ôm vợ thân mật một chút liền sẽ sinh ra phản ứng, đến cuối cùng anh tự mình khó chịu, cũng là tay Cố Uyển phải chịu tội chung.
Cô không nói thì thôi, vừa nói ra, Tần Chí Quân không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt anh tối sầm lại, thấp giọng hỏi Cố Uyển: "Không phải nói qua ba tháng là được rồi sao?”
Cố Uyển bị anh dọa cho giật mình, lắc đầu nguầy nguậy.
Với kích cỡ và độ dài của anh, dù là mấy tháng cũng không dám cho anh làm càn.
“Vợ ơi, anh rất nhớ em."
“Đã bốn tháng rồi, được mà, anh sẽ nhẹ nhàng thôi...”
Anh tắt đèn, cựa quậy không ngừng.
Tâm đã động thì không cách nào áp chế được nữa.
Cố Uyển thật muốn tự cắn lưỡi của mình, đang yên đang lành cô nhắc đến làm gì.
Bởi vì Lâm Xuân Hoa cũng ở nhà, cô muốn vùng vẫy cũng không dám làm ồn.
Tuy rằng giữa hai phòng là phòng khách, nhưng Cố Uyển vẫn căng thẳng vô cùng.
Tần Chí Quân cũng không làm bừa, anh khơi lửa khắp người Cố Uyển.
Chỉ một đôi bàn tay đã khiến Cố Uyển không trụ nổi, cuối cùng đầu óc trở nên mơ màng mà thuận theo ý anh.
Anh thật sự rất cẩn thận, dù rất muốn nhưng vẫn cẩn thận khống chế bản thân, không dám đè nặng cô, cũng không dám vào quá sâu,