Còn mẹ của hắn, bà ta hay ngồi ngay cửa đóng đế giày, tay thì may vá liên tục, miệng thì không ngừng mắng chửi, chửi toàn lời thô tục, như thể cô là một thứ rác rưởi.
Nhà hắn có hai đứa nhỏ, đều bị nuôi thành vừa đen vừa ốm, lại còn không nói chuyện, cứ thích trừng to mắt, trông rất dọa người.
Cô ở nhà họ Trần chẳng khác nào ở tù, làm việc như trâu ngựa, mệt mỏi hơn thú vật.
Nhưng có một người đã cho cô dũng khí sống sót, đã cho cô biết…Cô không phải tiện nhân trong miệng mẹ Trần Viễn, không phải người đàn bà dâm đãng, không phải thứ đồ chơi để vui đùa.
Cô cũng là một người được quý trọng.
Dường như người đó biết cô và Trần Viễn chia phòng ra ngủ, ban đêm người đó sẽ để đồ ăn trên bệ cửa sổ cho cô.
Nào là trứng gà, bánh bao, bánh rán hành, đôi khi có cả một miếng thịt kho.
Mùi thịt kia, cắn một cái hương thơm liền ngập tràn khoang miệng.
Chỉ tiếc là mẹ Trần Viễn thính mũi, bắt quả tang được lúc cô ăn thịt, vì chuyện này mà mắng cô mấy ngày.
Người đó dường như cũng biết, sau này anh cũng không đưa thịt đến nữa.
Người đó còn âm thầm đưa cô về nhà khi cô làm việc đến tận khuya, bình thường thì giờ đó Trần Viễn vẫn luôn nhìn chằm chằm cô đã sớm đi ngủ.
Người đó đi theo sau cô không xa không gần, rất vững vàng và làm cho người khác yên tâm.
Đã nhiều lần, cô muốn quay lại nhìn xem rốt