Cuối cùng cô cũng không phải bị tra tấn bởi giọng nói ma quái thúc giục cô làm việc nhà của Vương Phân Ni nữa rồi.
Vương Phân Ni nhìn khuôn mặt trắng nõn vừa ngoan lại vừa mềm của cô, lúc nhìn bà đôi mắt cô ngập nước, khiến cho bà nhìn đến mềm lòng vài phần.
Đây là con gái mà bà nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn đó, nhanh như vậy đã phải gả cho người ta.
Bà chua xót nói: “Quần áo mới, vải dệt và bông ở chỗ này, con lấy về tự mình làm đi, ngày mai lúc con vào trấn mua chăn cũng được, mẹ tự cho con hai đồng tiền, con thấy thiếu gì thì mua đi.
”Phó Lê cười mềm mại: “Tất cả nghe theo mẹ.
”Vương Phân Ni bị nụ cười của cô làm cho đau lòng, lại cho cô hai thước vải bông màu trắng, dặn dò cô làm cho tốt áo mặc bên trong.
Phó Lê ôm vải dệt trở về phòng của mình, vật liệu may mà Vương Phân Ni tích cóp đa số đều là nguyên liệu do quần áo của Phó Dụ và Phó Đào dư lại, có hai cuộn vải màu xám thích hợp làm áo bông bên trong, một cuộn màu trắng sọc xanh thích hợp làm áo khoác áo bông, trông cũng có thể làm ra một cái áo bông mới.
Vải bông mịn làm áo trong, vải mềm màu xanh làm vớ.
Quả thật thay đổi từ đầu đến chân, Phó Lê cười vui vẻ.
Không ngờ ngoan ngoãn chấp nhận hôn sự còn có nhiều chỗ tốt như vậy, cô nhận lấy năm đồng tiền, hai đồng tiêu vặt, dư lại