Hộp xoay vài giây sau đó tỏa ra một luồng sáng, một thứ giống như tấm card rơi ra.
Phó Lê vươn tay bắt được, tấm card lập tức biến thành một tờ giấy hơi mỏng.
Phó Lê: “…” Rồi thịt của cô đâu?”Cô mờ mịt mở giấy ra, trên đó được viết dày đặc cái con chữ, đầu tiêu đề cao nhất là: Hạt dưa ngũ vị (công thức).
Phó Lê: “???”“Đây là cái gì?”“Chúc mừng ký chủ rút được một cái phần thưởng cao nhất trong giải thưởng bình thường, công thức làm ra hạt dưa ngũ vị.
”Phần thưởng cao nhất, cái này ư? ==Cô muốn ăn thịt cơ, giò heo mập mạp đầy dầu!Cô không thích ăn hạt dưa, cũng sẽ không rang hạt dưa, có công thức có ích lợi gì?Nhưng cái công thức này, cô chỉ cần nhìn vào thật nhiều đống gia vị bỏ vào thì đã biết thứ này không tầm thường, nếu đặt ở nơi hữu dụng thì nhất định sẽ rất có giá.
Phó Lê cũng tiếc phải ném đi, đành cất vào túi áo về nhà ngủ.
*Sáng sớm ngày hôm sau, Phó Lê theo thường lệ ngủ đến khi cả nhà đều làm việc mới rời giường.
Dù sao cũng không có ai kêu cô, hình như tối hôm qua Phó Đào đã ngủ trong nhà của Thúy Bình, cả đêm cũng không về.
Hai ngày này, Vương Phân Ni nhận thầu các việc vốn do Phó Lê làm, bà vốn rất muốn oán hận vài câu, nhưng lại bị ánh mắt mềm mại của Phó Lê nhìn, lại nghe tiếng cô mềm mại kêu mình “mẹ”, không biết sao, bà liền mềm lòng, luyến tiếc