Phó Lê tìm bãi đất trống bên đường, ngồi xếp bàng xuống, đem bốn cân hạt dưa chia làm mười ba gói, dùng giấy dai của bìa sách đóng gói thật đẹp, và đặt chúng lên trên một tấm vải cũ đã giặt sạch.
Lúc chờ mọi người mua Phó Lê xoa đôi chân đau nhức không thôi, thường thường nhúc nhích chân, cô nghĩ chân mình chắc chắn đã nổi mụn nước, cảm giác ngứa ran đang dần lan tràn khắp lòng bàn chân.
Chịu đựng cơn đau, Phó Lê trông mong mà nhìn nhóm hương thân tới lui.
Mười ba bịch hạt dưa đặt chỉnh tề trước mặt cô, nhìn gọn gàng lại sạch sẽ, thoang thoảng hương thơm.
Chỉ là một giờ trôi qua hạt dưa của cô vẫn như cũ không có ai hỏi thăm.
Phó Lê có chút sốt ruột, không thể không thăm dò nhìn xung quanh.
Lúc này xuất hiện một giọng nói hơi ngả ngớn bên người: “Em gái nhỏ, bán đồ gì đây?”Giọng người đàn ông ở gần bên tai!Phó Lê kinh ngạc vội quay đầu, không biết từ khi nào phía sau cô đã có một người đàn ông tướng mạo xa lạ lùn lùn đứng ngay đó, mặc một chiếc áo khoác quân đội, thấy cô quay đầu lại, hắn ta còn huýt sáo một cái bày ra dáng vẻ lưu manh.
Bành Chân thấy cô gái xinh đẹp hắn ta nhìn chằm chằm quay đầu lại, nhịn không được nuốt nước miếng.
Thật xinh đẹp mà, đôi mắt giống như trân châu đen, lông mi thấp thoáng, giống như cây quạt nhỏ