Lăng Nghị cười tươi như hoa, tiếng nói chuyện cũng chứa ý cười, dáng vẻ ôn hòa.
Phó Lê ngây người một chút, nhịn không được nghĩ: Hôm nay hình như không giống với đêm đó, Lăng Nghị cười rộ lên, trông giống như là bụi hoa nở ra bên bờ sông vào mùa hè.
Đẹp đến kỳ lạ.
Nhưng mà miêu tả đại ma vương lại dùng từ đẹp, còn không phải dọa người à.
Lăng Nghị thấy cô không nói chuyện, một tay cầm mảnh vải cũ cất hạt dưa, một tay đút vào túi, bước chân không nhanh không chậm mà đi trên đường phố.
Dáng vẻ ngơ ngác nhìn anh vừa rồi của Phó Lê thật ngoan thật đau lòng, khiến anh không nhịn được muốn sờ sờ đầu cô.
Suýt chút nữa anh đã không nhịn được thật.
Lăng Nghị cong ngón tay cào cào đùi, gợn sóng nổi lên từng đợt trong lòng.
Phó Lê ngoan ngoãn đi theo phía sau anh, nhỏ giọng nói: “Đến Lương Du Môn Thị đi.
”Lăng Nghị: “Ừm.
”Hai người dần dần đi xa.
Ở đống cỏ khô cuối đường nhỏ, một người phụ nữ có tuổi nhìn hai người đi xa, trong miệng nghi ngờ nói: “Con gái lớn của nhà họ Phó không phải nói gả cho Trần Viễn à? Sao lại đi cùng với cái tên Lăng Nghị vô công rồi nghề đó? Nếu như bị nhà họ Trần biết được… chậc, thì sẽ có ồn ào lớn cho mà coi…”Người phụ