ăng Nghị sửng sốt, giọng nói mang theo ý cười: “Muốn cùng tôi nói chuyện hoa hướng dương sao? Để tôi nhớ lại xem… Sau khi thu hoạch xong đều bán đi hết, không còn lại gì.
”Chậc, nhóc con này giữ anh lại vì chuyện này à! Nói chuyện yêu đương không phải tốt hơn sao?“Bán hết rồi à.
” Phó Lê tiếc nuối đáp, cô không nhận ra ý tứ trong lời nói của Lăng Nghị.
Lần này cô không muốn dùng hoa hướng dương ở trong nhà nữa, cũng không muốn ở nhà rang hạt dưa, bằng không phần lớn hạt dưa sẽ ở trong miệng những người đó.
Phó Lê cũng không muốn cho những người đó biết thứ này bán được rất nhiều tiền, nếu bọn họ mà biết, nhất định một phân tiền cũng không để lại cho cô.
Lăng Nghị nhìn vẻ mặt của Phó Lê, anh khẽ cười một tiếng, cô thật sự là quá dễ hiểu, suy nghĩ gì cũng đều viết hết lên trên mặt, với lại quan hệ trong nhà cô anh cũng đã nghe qua.
Lăng Nghị nói: “Không thì để tôi tìm giúp em thử xem, tôi quen biết nhiều người.
Có lẽ sẽ có nhà nào đó trồng nhiều hoa hướng dương hơn.
Họ có thể bán cho em một ít thì sao?”Phó Lê vội vàng gật đầu, mỉm cười nhìn Lăng Nghị: “Vâng.
”Lăng Nghị