Phó Đào liếc nhìn Phó Lê đang vùi đầu uống cháo ngô, ánh mắt loé lên tia đắc ý.
Cho dù người ngoài có thích chị ta thì có làm sao, ở trong cái nhà này người cha mẹ thương nhất chính là cô chứ không phải cái hũ nút Phó Lê này.
Cô ta đang tính nói gì đó thì đã thấy Phó Lê buông chén đứng dậy cầm lấy cây xẻng bên góc tường, nắm trong tay nhẹ nhàng gập lại, cây gậy gỗ thô to như cánh tay theo tiếng gãy làm đôi, những chiếc gai gỗ sắc nhọn như phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
“Đúng vậy, ai ăn hiếp em chị sẽ báo thù cho em.
” Phó Lê lạnh lùng nói.
Phó Đào lập tức nghẹn họng, mặt trắng như tờ giấy.
Không rõ tại sao người chị luôn luôn thẹn thùng nhút nhát lại trở thành như này, sức lực cũng đột nhiên trở nên lớn đến vậy.
Một lúc lâu sau, cô ta mới ngập ngừng nói: “Con muốn ăn cá…Chị xuống sông bắt cá cho con…”Phó Quý vừa nghe vội vàng quay sang trừng mắt nhìn Phó Lê đã ném cây xẻng đi ngồi trở về bàn ăn cơm, hét lên: “Là mày mắng con Đào ư? Mày làm chị thì đi bắt cá cho em có làm sao?”Phó Lê ngẩng đầu nhìn Phó Quý: “Nó đẩy con xuống sống, nếu ngày mai mà con bị bệnh thì phải mua thuốc đấy!”Vừa nghe đến chuyện mua thuốc, Phó Quý lập tức không vui trừng mắt với Phó Đào: “Đang