“Đừng nói với anh là em muốn anh đi nhé.”Chu Hạo: “Ngày mai anh sẽ cùng em về nhà gặp mặt.”Tiền Tình ngay lập tức nổi cơn thịnh nộ, cô đẩy anh ra xa.“Không phải anh đã tới nhà em rồi sao? Mấy năm nay, mỗi tuần tới một lần, còn lạ gì tính nhau nữa.
Nhà em cũng không cần mang quà gặp mặt ra khoe làng khoe xóm làm gì cả.
Anh bận đi công tác thì cứ đi đi, cha mẹ sẽ thông cảm mà.
Anh làm như vậy sẽ khiến em giống con đàn bà không hiểu chuyện đấy.”Chu Hạo thấy cô thật sự tức giận, vội vàng đổi lời, ôm cô vào lòng để dỗ dành.“Được rồi, anh đi, được chưa? Em đừng nóng giận nữa...”Vừa nói, anh vừa vui vẻ cắn một cái vào má của Tiền Tình, dấu răng anh in hằn trên mặt cô: “Vợ anh là tốt bụng nhất.”Tiền Tình chán ghét quay mặt đi: “Anh mau thu dọn đồ đạc đi, xe sắp tới rồi đó.”Chu Hạo quay đầu liếc nhìn đồng hồ treo tường: “Vẫn còn sớm mà.”“Sớm cái gì chứ, chỉ còn có một tiếng rưỡi nữa thôi, Chu Hạo, anh thả em ra.”Chu Hạo vò đầu tóc của cô như thể đang xoa đầu một chú cún con vậy, thanh âm khàn khán “Anh đã vắng nhà cả nửa tháng trời rồi, vậy mà em cũng không xót cho anh chút nào.”Tiền Tình sửng sốt, Chu Hạo thành thục bế cô vào phòng trong.Chu Hạo rời đi, Tiền Tình đến tận trời tối mới dậy, cô ôm eo đứng lên, trong lòng thầm mắng Chu Hạo còn tay thì bận rộn dọn phòng.Vốn cô muốn nói với anh rằng cô muốn dựng một quầy bán kem que, nhưng khi bước vào nhà thì cô liền quên mất.
Thôi bỏ đi, khi nào anh trở lại rồi nói sau cũng được.Tiền Tình kiểm kê tiền của cô, Chu Hạo đã đưa tiền lương của anh cho cô từ trước khi kết hôn nên bây giờ tiền của hai người đều nằm trong tay cô.Khi Chu Hạo vừa mới tốt nghiệp,