"Vậy em không làm chậm trễ anh nữa, chờ Chu Hạo trở về, cho phép vợ chồng em mời anh ăn bữa cơm nhé."Sau khi Tiền Tình rời đi, im ắng được một lúc, vợ của Vương Lực nhỏ giọng lẩm bẩm: "Bây giờ anh định đưa đồ qua như thế nào?"Vương Lực không hiểu ý cô ta cho lắm: "Chúng ta về nhà mẹ em trước đi.
Nhà mẹ vợ anh Hạo ở trong khu tập thể nhà máy diêm, cách nhà mẹ em cũng khá xa."Vợ của Vương Lực lấy chân đá đá vào mấy cái bao đồ trên mặt đất: "Cái nào của bọn họ, chúng ta để riêng ra, lúc sau lấy cho dễ."Vương Lực vừa đẩy xe ra vừa nói với cô ta: "Em đừng có đá cái bao, trong đó có thịt và đường nữa đấy."Anh ấy soạn bao đồ trên mặt đất và chia chúng thành hai phần.
Vợ Vương Lực trơ mắt nhìn miếng thịt lớn nặng hai cân và một túi kẹo sữa lớn để qua phần của nhà mẹ Tiền Tình.
Đến phiên nhà mình là một cân thịt, hai cái móng heo, ba cân bánh đào và hai gói thuốc lá.Thực ra đồ mua cho nhà mẹ cô ta như vậy cũng là nhiều rồi, nhưng mắt vợ Vương Lực cứ dán chặt vào miếng thịt to không rời đi được."Anh định xách thật nhiều đồ như thế này vào trong nhà mẹ em, rồi lại lấy bớt đi sao?"Vương Lực cũng thấy có vấn đề, đúng là mang cả đống đồ vào nhà của người ta, sau đó lấy lại và nói rằng đồ này mang cho người khác, làm vậy có phần không thích hợp."Vậy chúng ta đi nhà vợ anh Hạo trước, sau đó trở lại nhà em có được không?”Vợ Vương Lực nghẹn một hơi, không lẽ nói thẳng ra để chồng mình đem đổi miếng thịt to kia, dù sao Chu Hạo cùng với Tiền Tình đều không đi, ai mà biết họ đưa thịt nhiều hay ít, miễn là có đưa miếng thịt, ai đâu mà để ý đến