“Mọi người đều không làm việc nữa à?”Trần Tú Phương nhìn thấy tình cảnh này, gào lên với bọn họ, mọi người thấy sắc mặt của Trần Tú Phương đen thui, lập tức giải tán đi làm việc.
Lục Mãn nhẹ nhàng thở ra, cô không quá quen với cảnh tượng như vậy, đời trước ở phương diện huyền học, cô là từ nhỏ đã thể hiện ra thiên phú kinh người, mấy mươi năm sau, người có thể giao tiếp với cô đều là người có thân phận, tình huống giống như ngày hôm nay làm cô suýt chút nữa ứng phó không được.
……“Anh họ, anh có nghe nói không?”Mục Vệ Đông thần bí tiến đến bên người Quý Tử Duệ, Quý Tử Duệ cũng không nâng đầu lên, tiếp tục làm việc.
“Anh họ, em nghe nói, cô con gái ngốc của nhà đại đội trưởng kia thế mà lại biết bói toán.
”Quý Tử Duệ nghe được lời này, ngước mắt lên không tán đồng nhìn Mục Vệ Đông, Mục Vệ Đông khó hiểu nhìn về phía Quý Tử Duệ, hình như anh ấy không nói sai gì đúng không?“Đại đội trưởng rất tốt, con gái của ông ấy chỉ phản ứng chậm hơn người bình thường một chút thôi.
”Quý Tử Duệ vô cùng biết ơn Lục Kiến Nghiệp đã săn sóc bọn họ, anh cũng không biết những thanh niên trí thức ở nơi khác sinh hoạt ở trong thôn như thế nào, hiện tại đại đội Hồng Kỳ chỉ còn lại hai thanh niên trí thức bọn họ, những người khác có thể đi đều đã đi rồi, không phải bọn họ không có năng lực trở về, mà là anh không muốn trở về.
Trở về lại có thể làm gì chứ, anh trở về, ngoại trừ ông nội, bà nội thật lòng thương yêu anh ra thì đám ‘người nhà’ kia cũng không còn ai quan tâm anh.
Anh không thích vẻ mặt thương hại và chán ghét của những người khác.
Anh còn nhớ rõ, có một lần anh rơi vào bẫy rập, là đại đội trưởng và con gái của