Nghĩ đến thịt, đôi mắt của Lục Mãn lập tức sáng lên.
Mục Vệ Đông có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Lục Mãn có phản ứng tương phản lớn như vậy, trong lúc nhất thời có chút ngẩn ngơ.
“Không phải nói muốn tôi xem giúp anh họ anh sao, đi thôi.
”Lục Mãn trợn trừng mắt, cuối cùng Mục Vệ Đông cũng phục hồi tinh thần lại.
“Đi, đi.
”Mục Vệ Đông ở phía trước dẫn đường, Lục Mãn đi theo phía sau anh, chỉ chốc lát sau, hai người bọn họ đã đến nơi ở của thanh niên trí thức.
“Lúc này nơi ở của thanh niên trí thức chỉ còn lại hai người tôi và anh họ của tôi thôi.
”Mục Vệ Đông thấy anh họ không đi, anh ấy cũng quyết định ở lại đây với anh họ, anh ấy lo lắng lỡ như anh họ xảy ra chuyện gì thì ngay cả một người hỗ trợ chăm sóc cũng không có.
Anh họ muốn anh ấy quay về không phải chỉ một lần, nhưng mà anh ấy không đồng ý.
“Vệ Đông?”Quý Tử Duệ nghe thấy tiếng động, nhìn thấy Lục Mãn thì có chút ngẩn ngơ, ngay sau đó anh nhìn về phía Mục Vệ Đông với anh mắt không tán đồng, Mục Vệ Đông sợ đến mức rụt cổ lại.
“Anh họ?”Anh ấy lấy lòng cười với Quý Tử Duệ, Quý Tử Duệ trừng mắt liếc nhìn anh ấy một cái.
“Xin lỗi, gây phiền cho cô rồi, tôi không có việc gì.
”Quý Tử Duệ không tin trên thế giới này thực sự có người biết bói toán.
Lục Mãn không phản ứng Quý Tử Duệ, hai mắt của cô