“Anh?” Lục Mãn lắc đầu, ý bảo anh không cần tiếp tục nói, sau đó cô nhìn về phía cha mẹ: “Ba mẹ, hai người vốn dĩ có vận mệnh áo cơm vô ưu trường thọ khỏe mạnh đến già, nhưng hiện tại lại trở thành quỷ nghèo khó thất vọng sắp chết.
”Lục Mãn nói đến đây thì dừng lại, Lục Kiến Nghiệp nắm chặt tay, Trần Tú Phương lại rơi nước mắt, Lục Lâm Hạo cắn chặt môi, hai mắt đỏ hoe.
“Còn người kia thì sao?”Cuối cùng, Lục Kiến Nghiệp vốn là đại đội trưởng, cũng là người đầu tiên hoàn hồn lại, nhẹ giọng hỏi.
“Sinh mệnh vừa có phúc vừa có thọ, cuối cùng lại chết yểu.
”Trong mắt Lục Mãn lạnh đi, nếu không phải hôm nay cô nói với mẹ một số đồ vật đường ngang ngõ tắt cần những thứ gì, có lẽ mẹ cô vẫn không thể tưởng được, có lẽ cô sẽ không chú ý tới tướng mạo của cha mẹ đã xảy ra thay đổi, phỏng chừng sẽ chờ đến khi cha mẹ xảy ra chuyện thì cô mới có thể phát hiện ra bọn họ bị tính kế.
“Cái gì?” Lục Lâm Hạo nghe vậy, đang muốn xông ra ngoài, lại bị Lục Mãn đứng bên cạnh kéo lại: “Anh, anh làm gì vậy?”Nhìn anh trai tựa hồ như muốn liều mạng.
Hơn nữa, vừa rồi cô cũng nhìn ra tướng mạo của Lục Lâm Hạo tối tăm, tướng mạo như vậy rất có thể sắp xảy ra chuyện.
“Anh đi liều mạng với bọn họ.
”Chẳng sợ Lục Lâm Hạo không tin đoán mệnh đổi danh, nhưng mà em gái đã nói chắc chắn đến như vậy, sao anh lại có thể không tức giận, chẳng sợ đây thật sự là phong kiến mê tín, anh cũng không muốn cha mẹ mình bị người khác tính kế.
“Anh muốn đem chính mình đáp vào, để ba mẹ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao?”Lục Mãn lạnh giọng nói, Lục Lâm Hạo nghe được lời này lập tức bình tĩnh lại, cha mẹ chỉ có một đứa