Ước chừng sau khi Quý Hành Tung nói lời này cũng nhận thấy được rằng có chút cảm giác giống mệnh lệnh, anh khẽ ho một tiếng lại tạm thời không tìm được bất kì lời giải thích nào cả.Trong quân doanh cơ hồ toàn là đám đàn ông cao lớn kệch cỡm, cho dù là nữ quân y trong trạm y tế cũng hiếm có cô gái trẻ tuổi nào thoạt nhìn nhu nhược cần được người khác bảo vệ như Chương Dạng.Quý Hành Tung không biết nói gì nên dứt khoát không hé răng nữa.Quý Hành Tung không nói lời nào nhưng khi Chương Dạng đối diện với ân nhân cứu mạng mình không có khả năng vẫn luôn trầm mặc như vậy.Chương Dạng trộm liếc mắt nhìn Quý Hành Tung, khí tràng của người kia quá cường đại, khi cả gương mặt nghiêm túc thoạt nhìn lạnh lùng không thể xâm phạm.
Cặp mày kiếm nồng đậm kia khiến hốc mắt vốn dĩ đã thâm túy thoạt nhìn càng thêm lập thể, bộ dáng nghiễm nhiên trở thành hung dữ không dễ chọc chút nào.Chương Dạng tưởng nếu không phải bởi vì bộ quân trang trên người thì căn bản cô cũng sẽ không dám tùy ý cầu cứu Quý Hành Tung.Mím môi, Chương Dạng nỗ lực thoát khỏi chút không tự nhiên với Quý Hành Tung này, cô tìm đề tài nói: "Anh ở quân khu Bắc Kinh sao?"Quý Hành Tung nghe vậy thấy ánh mắt cô gái trước mặt chú ý vào băng tay của mình, gương mặt nhỉ của người kia dưới sự phụ trợ của chiếc áo khoác to rộng của anh ta mà thoạt nhìn càng nhỏ hơn.
Rất nhanh Quý Hành Tung chuyển ánh mắt đi, trầm mặc gật đầu, đá đá Bả Cước Nam đang nằm giả chết trên mặt đất, đoạt lại vũ khí mà gã mang theo trên người, "Đứng lên." Anh nặng nề mở miệng ra lệnh.Vốn dĩ Chương Dạng đã tích cóp đủ dũng khí để nói lời cảm ơn với Quý Hành Tung nhưng mà nhìn tình huống trước mắt, quân nhân tuổi trẻ trước mặt tựa hồ cũng không có muốn