Chương năm giật giật môi, cuối cùng vẫn là lắc đầu: “Không có việc gì, chẳng qua quân khu Bắc Kinh lớn khu như vậy, em nộp thứ này lên, chưa chắc đã gặp được người đến nhận.”Chương Dạng có chút buồn ngủ, cô đưa tay che miệng đánh ngáp, trong ánh mắt có nhiễm một tầng hơi nước giống như sương mù: “Không sao, chúng ta chỉ cần trả lại là được rồi.” Cô giống như nghĩ tới chuyện buồn cười gì đó, khóe môi có chút nhếch lên: “Dù sao người kia cũng nói là vì nhân dân phục vụ, em cũng không cần tìm cách tìm ra người kia.”Cô muốn báo ân, đối phương không muốn tiếp thu, Chương Dạng cũng không làm khó người khác, cho nên lại dặn dò Chương Năm thêm vài câu.Ngày hôm sau, khi Chương Dạng tỉnh dậy đã là buổi chiều.Vừa xuống lầu cô liền phát hiện Chương Năm đã trở về bộ đội, chẳng qua trên chiếc bàn gỗ đỏ đã làm sẵn hai món mặn một món chay, được bao phủ bởi một miếng nhựa màu trắng, còn dùng một cái gạt tàn thuốc đè nặng một tờ giấy.“Về trước bộ đội, nhớ rõ ăn cơm.”Dòng chữ viết này không khác gì nét chữ trên những bức thư lúc trước cô nhận khi còn ở nước ngoài, Chương Dạng mỉm cười cất tờ giấy đi.Có lẽ là bởi vì mấy ngày trước cô hao hết sức lực, trong khoảng thời gian này Chương Dạng căn bản không có ra ngoài, nghe lời bác sĩ ở nhà dưỡng thương.
Trong nhà có đầy đủ mọi nguyên liệu nấu ăn, những thứ này là Chương Năm trước khi trở lại đã chuẩn bị tốt.Chương Dạng trong khoảng thời gian này sống vô cùng tự do, cho đến khi có một cuộc điện thoại đánh vào ngôi nhà hai tầng màu đỏ trong một biểu chiều đầy nắng ấm.Chương Dạng nhấn nút nhận,