Chu Vĩ không tin một người thường dân tùy tiện tìm được trên đường cái là có thể làm được cái công việc của phóng viên này, trong lòng anh ta đã bắt đầu không nhịn được đắc chí, cơ hồ ở trong đầu anh ta đều đã tưởng tượng ra cảnh Ninh Tu Tư sẽ bị chủ biên giáo dục như thế nào rồi.Mất khoảng mười lăm phút sau, Trương Đức Minh đã xem xong bài viết của Chương Dạng.
Ông đặt bản thảo lên trên bàn trà bằng thủy tinh, tháo kính viễn thị trên sống mũi xuống nhìn Ninh Tu Tư hỏi: “Bản thảo tin tức này cậu tìm được từ nơi nào thế?”Ninh Tu Tư: “Là ngày hôm qua tôi liên lạc với một vị đương sự trong vụ án buôn lậu người kia, bởi vì hiện giờ chân cô ấy đang bị thương nên không tiện đi tới báo xã của chúng ta làm phỏng vấn được, mà trong nhà cô ấy cũng không quá phương tiện để người ngoài tiến vào cho nên cô ấy đưa ra chính bản thảo tự cô ấy sáng tác qua điện thoại cho tôi nghe, sáng nay mới sai người đưa tới báo xã.”Trương Đức Minh còn chưa mở miệng nói cái gì thì Trương Đức Minh đã xen mồm vào: “Cô ta nói chính cô ta viết thì anh đồng ý ngay? Chỗ chúng ta là báo chí chuyên nghiệp, người ngoài nghề có hiểu được không?”“Đương nhiên.”Chu Vĩ: “Đương nhiên cái…” Rắm, câu cuối cùng Chu Vĩ còn chưa có nói ra ngoài miệng bởi vì hiện giờ anh ta mới ý thức được rằng người vừa mới nói chuyện là Trương Đức Minh chứ không phải ai khác.Chu Vĩ khiếp sợ nhìn người chủ biên già, biểu tình không thể tin nổi trên mặt cực kì rõ ràng.Trương Đức Minh ngồi trên sô pha, lấy từ trong bao ra một hộp thuốc lá giá rẻ trên thị trường bán tràn lan rồi châm một điếu: “Áng văn chương này viết rất