Điều kiện trong khách sạn nhỏ này rất kém, nhưng hiện tại Chương Dạng không có tâm trạng rối rắm.
Cô bị Bả Cước Nam đẩy vào góc tường và trói chặt trên ghế, giờ phút này trông cô có vẻ ngoan ngoãn nghe lời, không có chọc giận những người đàn ông trong phòng.Chương Dạng cúi đầu, cô vừa rồi đi lướt qua một người đàn ông trên hành lang, vì có Bả Cước Nam đi theo sát bên người, cho nên cô không có cơ hội nói một lời với đối phương.
Nhưng cô đã phát tín hiệu, không biết đối phương có thể nhận được không.Cũng chỉ là liếc mắt một cái, tầm nhìn của Chương Dạng không dừng lại trên mặt người đàn ông, mà là dừng ở trên băng tay người phía sau.Nếu như cô không nhìn lầm, dòng chữ trên đó là "Quân khu Bắc Kinh".Hiện tại cô đang ở trong Hồ Bắc, cũng không biết vị thiếu tá mang huy hiệu hai vạch và một sao trên vai của Quân khu Bắc Kinh có hiểu được lời cầu cứu của cô hay không.Lần này Quý Hành Tung đến phía tây Hồ Bắc là vì đi đến một thôn nhỏ có tên là Mã Gia Đầu.
Ba năm trước đây, một trong những thủ hạ của anh có một người tên là Mã Thụ, cậu ấy đã chết ở biên giới trong một chiến dịch phối hợp với cảnh sát vũ trang.
Mã Thụ không chỉ có người mẹ tuổi già, mà vẫn là người con duy nhất trong gia đình.
Cậu ấy vừa hy sinh, trong nhà chỉ còn lại một người mẹ mắt mù.
Những năm gần đây, mỗi khi Quý Hàng Tung có thời gian đều sẽ tới Mã Gia Đầu thăm bà ấy.Nếu không phải bởi vì mẹ Mã không chịu rời xa quê hương, luôn luôn cảm thấy bản thân mình đang liên lụy đến Quý Hành Tung thì Quý Hành Tung đã mang bà ấy đi thủ đô từ lâu.Nhưng tính cách bà ấy lại rất cố chấp, Quý