Hơn nữa, nếu cô làm ầm ĩ lên đòi lấy mấy bộ quần áo, xưởng may người ta khéo còn không thèm để ý đến cô.
Việc làm ăn kiếm được nhiều lời chút, chỉ có thể đợi tiền vốn của cô đủ rồi xem sao.
“Em này!” Đúng lúc này, Mạch Đông chạy từ ngoài cửa vào, cũng không biết cậu ở bên ngoài đã nghe được bao nhiêu.
“Em sẽ làm cùng chị, em làm nhân công cho chị.
”Đừng nhìn Mạch Đông mới có mười sáu tuổi, cậu đã trưởng thành cao lớn tận một mét bảy mươi sáu.
Trong nhà chỉ có một đứa con trai, cái gì ngon cũng không tiếc để cậu ăn, chưa từng để cái miệng của cậu chịu thiệt thòi, bây giờ thì cường tráng như con nghé con rồi.
Đôi mắt cô Lâm sáng lên, cười nói: “Đừng nói với cô là có Mạch Đông ở đây, sự nghiệp làm ăn của Bán Hạ thật sự có thể thành công nha!”Trương Thục Phân cũng nhân tiện nói: “Đến lúc đó con đừng có khóc lóc làm chị con không buôn bán được.
”Mạch Đông không làm, vậy chẳng phải là xem thường người sao?“Con sẽ không như vậy đâu! Con chắc chắn sẽ giúp chị làm ăn!”Bán Hạ nhẹ nhàng cười: “Vậy chị trước tiên phải cảm ơn em đã, chờ chị kiếm ra tiền sẽ phát lương cho em.
”Mạch Đông lập tức nói: “Em không cần tiền công.
”Bán Hạ lại cười: “Vậy không được, không cần tiền công chị cũng không dám để em làm.
”“Sao lại không dám? Chị có tiền mua cho em ít thịt ăn là được rồi mà.
”“Tiền công phải đưa, thịt cũng phải mua…”Cô Lâm và Trương Thục Phân nhìn hai chị em nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng chen vào nói đôi lời.
Chuyện ly hôn để lại bóng ma trong lòng Bán Hạ, nhưng dường như nó đã biến mất khi cô ở trong ngôi nhà này.
Dưới tàng cây sơn trà, Lâm Trường Sinh bế Tiểu Thạch Đầu chỉ vào con chim nhỏ trên cây cho bé xem.
Tiểu Thạch Đầu vươn bàn tay bé nhỏ lên muốn bắt lấy chú chim đang ríu rít trên đỉnh đầu bé, gọi tới gọi lui chim nhỏ chim nhỏ ơi để chú chim xuống chơi đùa cùng bé.
Con chim đột nhiên bay đi mất, Tiểu Thạch Đầu há miệng nhỏ nhắn khiếp sợ nhìn về phía ông ngoại của mình, trong miệng phát ra tiếng ‘a, a’ như muốn hỏi ông ngoại vì sao chim lại bay đi mất?Sao nó lại không chơi với Tiểu Thạch Đầu?Nói là làm liền, buổi chiều cô Lâm trở về huyện thành, Bán Hạ và Mạch Đông cũng đi theo, nhưng đi sớm hơn chút.
Lúc chờ xe ở trấn trên Bán