Bác sĩ trẻ tuổi của trung tâm y tế bế Bán Hạ lên giường bệnh, kéo mí mắt cô lên kiểm tra một phen rồi nói: “Lượng đường trong máu thấp, có lẽ bị ốm hai hôm rồi nên người yếu ớt… Truyền một bình glucose trước đã.”Bán Hạ bị cơn đau trên mu bàn tay đánh thức, cô mơ mơ màng màng mở mắt đã thấy bác sĩ mặc áo blouse trắng đang cố định kim tiêm trên tay mình.Bán Hạ chống đỡ cơ thể ngồi dậy.“Cô tỉnh rồi à, cô không nên cử động tay đâu, cẩn thận máu chảy ngược." Bác sĩ kéo cao ống truyền dịch.Bán Hạ xoa đầu còn có chút choáng váng: “Tôi bị làm sao vậy?”Bác sĩ nói: "Vừa rồi cô ngất xỉu nhưng cũng may chỉ vài phút thôi chứng tỏ tố chất cơ thể cô cũng không tệ lắm, trước mắt tôi sẽ truyền cho cô một bình dịch glucose xem sao, sau đó tôi sẽ kê thêm ít thuốc cho cô… Này này! Đồng chí, cô không nên nhúc nhích, sao cô lại rút kim ra rồi? Vẫn chưa truyền xong cơ mà! Như thế này là lãng phí lắm đấy!”Bán Hạ lau đi giọt máu trên mu bàn tay: “Cảm ơn anh, bác sĩ, nhưng tôi không có thời gian đợi truyền hết dịch.
Hay là thế này đi, tôi uống thẳng cái này được không? Dù gì cũng đều là vào bụng tôi mà.”Bác sĩ trẻ tuổi lẩm bẩm hai câu: "Làm sao mà uống vào lại có tác dụng như truyền vào được chứ? Đúng là vớ vẩn.”Thế nhưng anh ta vẫn lấy bình dịch glucose treo ngược xuống, mở nắp ra và đưa cho cô.Cũng may bệnh nhân không có vấn đề gì lớn, nếu không thì anh ta đã không đồng ý rồi!“Cảm ơn anh.” Bán Hạ cầm lấy bình thủy tinh uống cạn, cả người cô bây giờ như nhũn ra, cô không muốn lát nữa lại ngã ra đường.
Trước hết cô cần phải tìm thấy được Thạch Đông Thanh và con trai đã.Sau khi uống xong Bán Hạ thấy dễ chịu hơn nhiều, cơ thể có chút sức lực, đầu óc cũng tỉnh táo hơn một chút.Đến lúc trả tiền Bán Hạ mới ngượng ngùng, lúc rời giường cô sốt ruột vội vàng chỉ muốn ra khỏi nhà