Nói tới nói lui cũng chỉ có gia đình cô là xui xẻo, đã không có công tác lại không có tiền.
Vẫn là con trai cả tự môn lập hộ về sau còn phải cấp hai ông bà dưỡng già, cứ tưởng tượng đến tính bà mẹ chồng ngực của cô lại cảm thấy khó chịu.Phơi chăn đệm xong, Vệ Mạnh Hỉ trải trên đất một lớp rơm rạ rồi mang tiểu Ô Ô ra phơi nắng.
Đen một chút cũng không sao, miễn hấp thụ canxi là được.Tiểu nha đầu cũng thích ánh mặt trời làm trên người ấm áp, trước khi mẹ đều để bé trong phòng chơi, không thường xuyên tiếp xúc bên ngoài thì làm sao thân thể phát triển được.Vệ Mạnh Hỉ, một tay vuốt bụng nhỏ của bé một bên suy nghĩ sự tình.
Thân thể tiểu Ô Ô không thể dựa vào cơm nước không là điều dưỡng được, còn phải uống thêm sữa bột.Ăn uống phải phù hợp với từng giai đoạn của lứa tuổi, đặc tính đồ ăn, sữa mẹ lại không có nên hiện tại đối với thân thể bé uống sữa bột là tốt nhất, dễ tiêu hóa, còn cung cấp canxi.Đồ bổ sung canxi cho con gái nha, đến nằm mơ cô đều mong muốn cho con gái trẻ khỏe mạnh nhanh lớn.Nhưng vấn đề là phiếu sữa bột không dễ kiếm, ngay cả cán bộ không phải nhà nào cũng có, thử hỏi cô đi kiếm ở đâu?“Con nghe xã viên khác nói cô ta cư nhiên dám đánh mẹ.
Mẹ nói thử xem có chỗ nào không thoải mái? Nếu không con dẫn mẹ đi bệnh viện kiểm tra, người già phải bảo dưỡng kỹ, nếu mẹ có chỗ nào khó chịu phải nói ra….” Một giọng nói bén nhọn vang lên“Ai ui con dâu, nhà này cũng có con nhớ tới mẹ” Bà Lục cảm động đến độ muốn khóc.Vệ Mạnh Hỉ suy nghĩ mới nhớ tới, người đang nói chính là chị dâu hai Vương Tú Phương, nhà mẹ đẻ có anh trai đi làm ở cung tiêu xã, lại là con gái duy nhất trong nhà nên từ nhỏ đã được cưng chiều.
Mặc dù đã gả đến đây nhiều năm nhưng mỗi lần về nhà là đem thứ ngon tốt trở lại.
Con trai thứ hai miệng lưỡi lại trơn tru thích làm người ta vui vẻ, thường xuyên theo Vương Tú Phương về nhà mẹ đẻ cơm no rượu say.Hễ đến ngày mùa là hai vợ chồng đùn đẩy nói đau đầu, cuốn hành lý về nhà mẹ đẻ.
Hai vợ chồng ông bà Lục thấy thì thấy cũng không lấy đó mà hổ thẹn, còn cảm thấy con trai nhà mình có năng lực, nếu là người khác còn không tìm được nhà vợ có tiền như vậy đâu.Vệ Mạnh Hỉ không có hứng thú màn mẹ chồng tình thâm của hai người, cô đang nghĩ nên tìm ai có thể mua được sữa bột.“Ngoan nha, ngày mai mẹ cho Ô Ô uống sữa bột thơm thơm nha….”“A a a a a!” Tiểu Ô Ô miệng phun bong bóngVệ Mạnh Hỉ cực thích bộ dáng này của tiểu nha đầu, tuy rằng tiểu nha đầu chưa biết nói, chưa biết đi đường nhưng ở cái thời đại phát triển lạc hậu này với tuổi của tiểu nha đầu làm cô chân chính ý thức được cái quan trọng nhất của sinh mệnh.Nói đến nhà họ Lục bên này, Vương Tú Phương ăn vạ ở đông phòng.
Bà Lục mặc chiếc áo ngoài màu đen có mùi, nguyên bản là màu trắng nhưng bị thấm nước nhuộm thành màu vàng đen.“Con dâu, ngồi lên giường đất đi”Vương Tú Phương thấy ghê tởm, nhìn giường đất cùng màu sắc của áo đen thui cô nói: “Không quấy rầy mẹ nghỉ ngơi, nhà mẹ đẻ con bên kia có cho nửa cân đường trắng, chờ lát nữa con pha cho mẹ uống ngọt miệng”.Nghe đường trắng bà Lục thèm chảy nước miếng.
Kỳ thật trong nhà cũng không phải nghèo khó mà còn dư dả so với nhà bình thường.
Con trai thứ ba gửi tiền về tích góp không chỉ đơn giản là ba bốn trăm đồng.Trước khi vợ cũ Lục Quảng Toàn chết, tiền lương của anh chỉ cấp gửi cho vợ cũ nhưng bà Lục không biết xấu hổ khóc nháo đòi thắt cổ giúp đòi giúp cô nhận đi nhận nên bà thu hồi được một ít không chịu cấp toàn bộ cho con dâu thứ ba, ba năm kia tích góp một hồi cũng được sáu bảy trăm.
Hiện tại cưới Vệ