Vệ Mạnh Hỉ cũng muốn mình ở bộ dạng mạnh mẽ rồi, nhưng hiện tại cô cần thiết tỏ ra đáng thương.Điểm này của Lục Quảng Mai cũng làm cô thích, Quảng Mai nhận thức rất rõ về người phụ nữ này và quan niệm hôn nhân là do chính mình quyết định vì người sinh hoạt cùng mình đến cuối đời chỉ có một.
Theo cô nhớ được cô em chồng kết hôn cùng Triệu Tinh lúc sau vẫn không có con, còn từng nói qua với cô vài lần vấn đề sinh sản của phụ nữ là loại áp lực vô hình.Những lời này rất nhiều năm sau Vệ Mạnh Hỉ mới hiểu, hận không thể quay lại lúc đó dựng ngón cái cho một cái tán thưởng với cô em chồng.Bất quá đây chỉ là chuyện của đời trước, cái quan trọng nhất hiện tại của cô là nhanh đi mua sữa bột cho con gái nhỏ, làm mẹ lo lắng nhất chính là làm sao có thể chăm sóc con mình một cách tốt nhất.Đang nghĩ ngợi bỗng nhiên bốn củ cải nhỏ quay trở lại, nhưng không có gặp cô gọi miệng nhí nhố như thường ngày mà cú đầu sợ hãi bước đi, nhìn bộ dạng như muốn chuồn nhanh về phòng.“Đứng lại”.Vệ Đông sợ tới mức ngẩng đẩu “A” một tiếng, trên trán xuất hiện vết thương màu đỏ thẫm, còn có vết máu chảy dọc xuống theo cầm rồi thấm vào cổ áo.Vệ Mạnh HỈ chạy nhanh qua giữ chặt Vệ Đông lại, múc nước rửa sạch cho nó vừa hỏi bị như thế này.
May mắn là vết thương không sâu, nhìn qua giống như bị cục đám là bị thương.
Ba đứa còn còn lại đứng kế bên quần tóc tóc tai cũng loạn lên hết.Xem ra là đánh hội đồng đây mà.Từ đầu Vệ Đông bẹp miệng không muốn bất cứ lời nào, Vệ Mạnh Hỉ hỏi riết mới nặn ra một câu đã nghẹn khuất từ lâu “Nói cho mẹ cũng vô dụng”.Vệ Mạnh Hỉ nghiêm mặt nói: “Trước kia là mẹ không bảo vệ tốt các con, mẹ xin lỗi các con.
Nhưng về sau sẽ không như vậy nữa, các con cho em cơ hội sửa chữa lại được không?”“Mẹ thật sự sẽ sữa chữa?”“Mẹ thề với với mặt trời, nếu nói dối sẽ dùng miệng làm thịt đầu heo