Một đám cứ ríu rít một chút đứa này chạy lại gọi mẹ, xíu nữa có đứa kia lại kêu mẹ, cứ tới lui quài Vệ Mạnh Hỉ đưa mắt nhìn bọn nó, vốn dĩ cô có chút say xe, hiện tại ồn ào muốn phát bực à.
Đặc biệt thằng con Vệ Đông kia của cô, giọng nó lớn hào sảng gì đâu, gặp ai chuẩn bị đi làm, ai bưng cơm hay người ta chuẩn bị đi tắm nó đều quen thuộc chào hết, không bỏ sót một ai, cái miệng nhỏ thân thiết gọi “anh trai”, cứ một hồi như vậy ai cũng biến thành thân thích của nó.
Vệ Mạnh Hỉ: “! ! ! !.
.
” Im lặng, thằng này mắc bệnh linh tinh!Nói tới ký túc xá cả Lục Quảng Toàn, đời trước cô không có tới qua, lúc đến mỏ than là mùa hè năm 1981, lúc đó ký túc xã đã được phân phối sắp xếp lại, cô chỉ biết có người nghe được thân phận của cô thì thường xuyên tiếp tế giúp đỡ mẹ con cô.
Hiện tại cô đang theo Hạ Hữu Phú lên lầu, trong lòng cô cũng khá tò mò, phòng ký túc xã của kỹ sư trông thế nào? Khẳng định không giống với công nhân đào than đá bình thường, bảy tám người chen chúc ở chung một phòng đi.
Nhưng mà nhìn gian ký túc xá trước mắt này, cô liền tỉnh mộng.
Đây là một phòng nhỏ khoảng bảy tám mét vuông, cửa sổ rất nhỏ, ánh sáng cũng kém, bên trong có chiếc giường tầng, nhưng chỉ có giường ở gần cửa là không có người.
Một thanh niên khoảng hai mươi tuổi đang dựa vào đầu giường đọc sách, thân hình phi thường đơn sơ đạm bạc, cánh tay thô hơn so với Vệ Mạnh Hỉ không kém.
Vệ Mạnh Hỉ rốt cuộc cũng biết vì sao Hạ Hữu Phú lại có biểu cảm như vậy, điều kiện ở thế này căn bản không nên có của một kỹ sư.
Tuy rằng không giống so với tưởng tượng nhưng Vệ Mạnh Hỉ cũng không thất vọng, nàng tới nơi này làm người nhà tùy quặng, không phải đến hưởng phúc, chỉ cần tay nghề đời trước không mất thì đời này cô vẫn có thể trở thành nhà giàu mới nổi.
“Xin chào, Tiểu đồng chí, xin hỏi Lục Quảng Toàn ở nơi nà sao?”Nam thanh niên ngẩng đầu, vẻ mặc ngơ ngác gật đầ, “Các người là! ! !.
”“Đây là vợ Lục Quảng Toàn mang con đến thăm người thân, những người khác đâ hết rồi?” Hạ Hữu