Dọc đường đi vì không có nhà vệ sinh nên cô không dám uống nước, chỉ có thể chịu đựng không đi vệ sinh, hiện tại cảm thấy nghẹn đến hỏng rồi.
“Cái kia, tiểu Lưu đồng chí, cho tôi hỏi một chút nhà vệ sinh ở đâu?”Lưu Lợi Dân đỏ mặt nói cho cô rồi bổ sung thêm “chị dâu yên tâm đi đi, em xem bọn nhỏ cho”.
Vệ Mạnh Hỉ không rảnh lo nhiều, đem tiểu Ô Ô cho bốn đứa nhỏ, dặn không được đi ra khỏi phòng ký túc xá, “Đói bụng thì mấy đứa ăn trước bánh bột ngô của ba nghe chưa? Rửa tay sạch, đừng đút cho em gái miếng lớn quá, nghe thấy không?” bao nhiêu đó chắc cũng đủ lót dạ.
“Hừ, bọn con mới không ăn đâu” bánh bột ngô của hư ba ba tuy có chút thơm nhưng chắc chắn sẽ có độc, nếu không thì cũng sẽ đắng hoặc cay, ăn vào sẽ gầy đi!Nhà vệ sinh không có trong ký túc xá mà ở tòa nhà công nhân đối diện, đi qua mất phải ba bốn phút, kết quả là đi đúng thời điểm các cô gái văn phòng tan tầm nên vẫn còn đứng xếp hàng ở nhà vệ sinh.
Vệ Mạnh Hỉ mặc một kiện quần áo giải phóng cũ đánh mụn vá, nhìn vào không biết bộ đồ mặc mấy đời nào truyền xuống, nhưng vóc dáng cô cao khoảng 1m7, eo cong lưng thẳng, đứng chung hàng hiển lên sự nổi bật.
Có vài nữ đồng chí lẳng lặng xem cô, suy đoán không biết cô là người nhà của ai.
Chờ vào được nhà vệ sinh, trung gian được ngăn cách bởi vách tường xi măng, lúc này cô mới ngồi xổm xuống, liền nghe thấy có người đang nó chuyện.
“Các cô có xem Lý Mạc Sầu không?”“chậc chậc… là thích đuổi theo nhân gia, không biết xấu hổ”.
“Hư còn đuổi theo người ta mượn sách, lão bà Lục Triển Nguyên tuy đã mất nhưng đã cưới nhị hôn, cô ta không phải quá mê muội sao?”“Là vì mê muội nên mới gọi là Lý Mạc Sầu đó”.
Mọi người cười ầm lên.
Vệ Mạnh Hỉ âm thầm buồn cười trong lòng, khó trách ban đầu nghe Lý Mạc Sầu, Lục Triển Nguyên quen quen, thì ra là nhân vật trong cuốn tiểu thuyết nổi tiếng mấy năm trước của Cảng Thành tên là “Minh Báo”.
Tuy rằng tin tức lúc đó bế tắc nhưng tiểu thuyết loại đồ vật xưa này rất được các cô gái trẻ tuổi yêu thích, tuy không thể mở rộng phạm vi phổ biến nhưng