Trời tháng bảy nhưng trán Lục Tiểu Ngọc đổ đầy mồ hôi lạnh, bị khai trừ với tiêu hao tiền tài thì cô cắn răng lựa chọn giữ phần công tác nàyHỏi cô có lựa chọn nào khác không? Đương nhiên là không.Nếu bị mất công tác này thì nam nhân ở nhà nhất định sẽ đánh chết cô, nghĩ đến đây cô sợ đến thở d ốc.Tiền thì về sao sẽ có biện pháp kiếm lại thôi!Nghĩ như vậy, biểu tình trên mặt Lục Tiểu Ngọc thay đổi: “Ai, cô kêu Vệ Mạnh Hỉ à? Sao không nói sớm với tôi, ở chỗ này tôi còn giữ vài đơn tiền gửi cô đây này.
Hai năm qua vẫn không thấy cô đến, tôi cũng không dám nói cho người khác, cô xem vẫn còn ở đây....” Lục Tiểu Ngọc thân thiết kéo tay Vệ Mạnh Hỉ, động tác nhanh lẹ.Dù nhanh nhưng không nhanh bằng mắt Vệ Mạnh Hỉ, cô nhìn thấy một xấp đơn tiền gửi được lấy ra trong đó có tên của ông Lục nhưng cô vẫn giả vờ như không nhìn ra tới, trong miệng còn tính nhẩm mỗi tháng 20 đồng nhân lên 22 tháng, thêm mỗi năm còn được trợ cấp 30 đồng trợ cấp an toàn cùng tiền thưởng...!tổng cộng là.....”“500 đồng....” chưa kịp nói ra thì chủ nhiệm phụ nữ Lưu Hồng Quân đã nhanh chóng tính ra.
“Đồng Chí Vệ Mạnh Hỉ cô đừng sợ, chúng tôi ở đây có thể giúp cô, không phải cô muốn mang đứa nhỏ đi xem bệnh sao? Cô em chồng tôi đang công tác ở khoa nhi bệnh viện huyện, chờ lát nữa cô đi cùng tôi đến đó đi.”Một đám đứa nhỏ nhìn như tiểu khất thật sự làm người ta nhìn quá đau lòng.Có thể thông qua người quen trực tiếp khám ở khoa nhi việc này làm Vệ Mạnh Hỉ ngoài ý muốn cùng vui mừng, phải biết đời sau muốn trực tiếp đi khoa nhi không hề dễ dàng.
“Cảm ơn chủ nhiệm Lưu, cám ơn mọi người”.500 đồng tiền đúng là làm tâm Lục Tiểu Ngọc rỉ máu, trừ bỏ cái này còn lại số tiền của mười chín thán đều đã bị ông Lục lấy đi rồi, cô có thể làm gì ngoài việc có thể xuất tiền túi trước đây.Tiền mặt đương nhiên là cô không có nhiều nhưng trên quầy thì có, tạm thời chỉ có thể tham ô lấy ra một chút, cũng may là hôm nay chủ nhiệm không có ở đây, chờ ngày khác về nhà đem tiền lại lắp vào lỗ thủng này.Chờ xem, tranh thủ tan tầm chiều nay cô cỡi xe đạp đến thôn Thái Hoa Câu bắt nhà họ Lục phải nhổ ra số tiền này.
Đến lúc lấy tiền phải nói khéo để không có sự cố gì xảy ra tránh liên lụy đến cô.Cô làm ở bưu chính một tháng được 30 đồng tiền lương mà trong nhà vẫn còn bốn đứa nhỏ choai choai khóc đòi ăn, một hơi lót ra ngoài 500 đồng một số tiền mà cô không dám ăn tích góp lên cũng không nhiều như vậy, thử hỏi làm sao cô không sinh khí cho được?“Khoan đã, chồng tôi còn nói mỗi tháng gửi tám cân lương thực tinh cùng phiếu gạo mười lăm cân lương phụ đâu?”Vốn tưởng rằng có thể đem quỷ đòi nợ này đuổi đi, ai ngờ Vệ Mạnh Hỉ còn nói thêm mấy lời