Người ta thường nói quả phụ nhiều thị phị, tuy rằng cô không tham gia vào nhưng sẽ không chịu đựng được việc người ta lấy cô ra làm chủ đề bát quái.
Vệ Mạnh Hỉ mơ hồ nghe bọn họ bàn tán nói cô trước đó không lâu đi huyện tham gia thi đại học làm người trong thôn cười không ngớt nửa tháng trời, một cái không tốt nghiệp nổi tiểu học mà muốn thi đại học, thật đúng là không biết tự lượng sức mình.Vệ Mạnh Hỉ ngưỡng mộ nhất là người đọc sách và có hảo cảm với họ, vừa nghe xong cô nhớ lại tiếng mẹ Nhị Đản bèn nói: “Tôi có lấy quần áo che cho đứa nhỏ nên không sao”.Không phải cô sơ ý mà cô phát hiện con gái bảo bối của mình có khả năng không hấp dẫn được mấy con muỗi.Nhổ cây đậu ba ngày cô bị muỗi cắn đến sưng đỏ, còn Ô Ô thì da bóng loáng một một vết cắn nào giống như trên người bé có một lớp thuốc chống muỗi.
Nhưng da thịt đứa nhỏ non mịn như vậy, muỗi nó không thích sao?Trong lòng Vệ Mạnh nảy sinh nghi hoặc, nói cũng sợ người ta không tin nên chỉ nói đại là dùng quần áo che lại cho đứa nhỏ.Đúng lúc tiểu Ô Ô buồn ngủ bị mẹ đem quần áo xốc lên liền giật mình tỉnh ngủ, đôi mắt đen tròn xoe nhìn mẹ Nhị Đản.Mẹ Nhị Đản ngẩn người, đáy lòng tán thưởng: “Đứa nhỏ thật xinh đẹp”.“Đều nói cô là nữ đồng chí xinh đẹp nhất công xã Thái Dương, xem ra đứa nhỏ này về sau còn xinh hơn cô đấy!”Tuy hiện tại Ô Ô chỉ là tiểu trứng kho da đen nhưng có người mẹ nào lại không thích nghe mấy lời này chứ? Vệ Mạnh Hỉ ngoài miệng nói: “Đâu có đâu có”, thật ra trong lòng cô đã sớm nở hoa.Hai người nói chuyện mãi trời dần chiều tà, khối đất trồng đậu ở ngay đập chứa nước, gió thổi phảng phất bóng cây xuống mặt nước, Vệ Mạnh Hỉ thở dài một cách thoải mái.Về sau cô có tiền sẽ sống theo lối sinh hoạt nông dân thế này, có thể ở trong biệt thự trồng đậu cùng rau, lấy đó làm công việc tiêu khiển những ngày nhàn hạ, khác hoàn toàn so với lấy trồng trọt là nghề sinh hoạt chính trong gia đình, nếu lấy trồng trọt làm nghề chính thì rất mệt nha!!Đang suy nghĩ bỗng nhiên tiểu Ô Ô kêu “ê a ê a”.“Sao, Ô Ô đói bụng đúng không?”“Ê a Ê a!”Mẹ Nhị Đản nhìn chung quanh rồi nói: “Phụ cận không có ai, cô cho đứa nhỏ ăn sữa đi, tôi trông trừng cho”.Vệ Mạnh Hỉ định nói là cô cũng muốn cho đứa nhỏ ăn sữa nhưng trên người không có sữa, bỗng nhiên lúc này tiểu Ô Ô càng kêu “ê a ê a” hưng phấn hơn, hai đôi chân gầy gầy đặng trên bụng cô.Cô cảm thấy Ô Ô không phải đói bụng, chắc là nhìn thấy vật gì đó.Cô nhìn theo hướng ngón tay bé chỉ, “Không có gì nha, nơi này là đập chứa nước, có nước ở dưới, không có gì chới hết, chúng ta đi chỗ khác nha...”“A a...!”Con gái chưa từng có chấp như vậy, Vệ Mạnh muốn trở về nhưng chân xoay hướng Ô Ô chỉ đi xem thử cái gì,