Bà Lục tính toán đâu ra đấy hết rồi mà kết quả nhận được là mấy đứa con chồng trước ăn hết không chừa lại cho bà dù chỉ là một khúc xương, cư nhiên muốn tìm chết màChỉ nghe bà mắng lớn một tiếng ‘bạch nhãn lang”, khom lưng nhặt cái chổi ở góc tường chuẩn bị giáo huấn một đám bọn họ.
Đương nhiên “bọn họ” ở đây không chỉ là Vệ Hồng Vệ Đông mà bao gồm luôn cả Căn Hoa Căn Bảo, trong mắt bà khủy tay của hai đứa nhỏ này quẹo ra ngoài cùng phe mẹ kế, loại hành ăn mảnh này cần phải hung hăng đánh một trậnCòn Vệ Mạnh Hỉ chính là tang môn tinh gà mái không biết đẻ trứng, từ ngày bước vào nhà họ Lục không một việc gì khiến bà hài lòng.
Nói xem, con trai thứ ba nhà bà chính là kỹ sư xung phong đi đầu thanh niên tốt, hàng tháng lãnh lương quốc gia muốn tìm dạng phụ nữ nào chẳng được?Cho dù là con gái quặng trưởng cũng xứng với con trai bàKhông ngờ nó lại coi trọng quả phụ dẫn theo hai con chồng trước này, thật là đen đủi màChưa kịp ra tay thì Vệ Mạnh Hỉ đưa chân ra tàn nhẫn nhắm vào mông bà đá một cáiBà Lục không hề phòng bị trước đã bị một bàn chân đạp một cái nhào thẳng về phía trước, càng bất hạnh là phía trước có một bãi phân gàBà Lục lúc trước ở nhà mẹ đẻ thường bị ăn phân gà, gả tới nhà họ Lục không có mẹ chồng nên bản thân thuận buồm xuôi gió làm yêu suốt hơn ba mươi năm, không nghĩ tới có người dám đá bà, càng không nghĩ đến người ra tay chính là Vệ Mạnh Hỉ“Vệ Mạnh Hỉ, ngươi dám đá ta?”Vệ Mạnh Hỉ nhìn trên môi bà Lục dính miếng phân gà trông thật ghê tởm, trên mặt cô cười vui sướng, câu tiếp theo làm bà Lục há hốc mồm: “Không chỉ đá bà, tôi còn định đánh chết bà, bà tin không?”Bà Lục xoa xoa lỗ tai: “cô nói gì?” người này là đứa con dâu nhút nhát kia sao? Theo bản năng bà đưa tay ra định véo vào tay Vệ Mạnh Hỉ như trước đây vẫn làmVệ Mạnh Hỉ né đi, phản công véo vào eo, bụng bà Lục một phát.
So với phụ nữ khác thì cô chiều cao nổi trội nên sức lực cũng không nhỏ, một khi đã véo thì dù là đàn ông cũng không chịu được huống chi bà Lục.
Bà Lục bị đau nên tức