Bởi vì cảm giác quen thuộc này cho nên Vệ Thành cảm thấy mất hứng, cũng không muốn tiếp tục ở lại chỗ này nữa.
Cũng có lẽ là bởi vì nhìn thấy ai kia đi rồi cho nên anh cũng không muốn ở lại nữa.
Cô gái ở phía đối diện còn đang lảm nhảm mấy chuyện mẹ cô ta nói, đột nhiên thấy anh đứng dậy muốn rời đi khiến cho cô ta không khỏi có chút bối rối.
“Đồng, đồng chí Vệ, tôi cảm thấy chúng ta khá hợp nhau, hay là anh ngồi xuống nói chuyện thêm một lát nữa được không?” Mặt của cô ta nóng ran lên cố gắng muốn giữ anh ở lại, nhưng người bị cô ta giữ lại chỉ khoát khoát tay.
“Không cần nữa, chúng ta không hợp.
”Thái độ từ chối rất rõ ràng.
Cô gái ngồi sững sờ ở đó một lúc, khi định thần lại thì phát hiện người đàn ông kia đã rời đi rồi.
Lúc này Vệ Thành đi xuống dưới tầng đảo mắt xung quanh tìm kiếm, nhưng tìm một hồi rồi mà vẫn không tìm thấy bóng dáng khiến anh cảm thấy quen thuộc, cho nên chỉ có thể bỏ cuộc.
Một lúc sau, anh lại đi vòng quanh một lần quán trà, mắt thấy trời đã không còn sớm nữa mới quay về Đại Sách Lan.
Cô họ đã đợi trong nhà khá lâu, thấy anh vừa về liền lập tức nghiêng người cười tươi rói hỏi: “Đã gặp người ta rồi à? Cháu thấy thế nào?” Vệ Thành lắc đầu nói thẳng: “Cô ta chỉ là một đứa trẻ miệng non còn chưa cai được sữa, câu nào câu nấy đều không rời khỏi mẹ của cô ta, chuyện gì cũng nghe theo mẹ của cô ta, không có một tý chính kiến nào cả, lại còn nhút nhát rụt rè, không phù hợp với nhà của chúng ta.
” Đừng nói đến chuyện anh có thích cô ta hay không, chỉ dựa vào việc hoàn cảnh bây giờ của nhà bọn họ, rồi sau này con dâu mới lấy vào nhà phải chịu đủ mọi lời đồn đại và vu khống, cô gái này chắc chắn không phù hợp.
“Cái gì? Con bé đó cũng hai mươi lăm tuổi rồi, chỉ kém cháu có một tuổi thôi đấy!” Thế mà còn bị cháu trai nói thành cái dạng còn chưa cai mùi sữa, đây đây đây rốt cuộc là con bé dính mẹ nó đến mức nào? Cả cô họ và ông nội đều tỏ ra khó hiểu.
Đặc biệt là sau khi nghe Vệ Thành kể ngắn gọn hàng loạt chiến tích “mẹ tôi nói” xong thì hai người đều không khỏi rơi vào trạng thái hoài nghi nhân sinh sâu sắc.
Vệ Thành nhìn thấy tinh thần của hai người đều ủ rũ cho nên trong lòng mình cũng thấy khó chịu.
Dù sao thì dạo gần đây hai vị trưởng bối cũng lo lắng cho anh như thế, anh đều quan sát thấy hết, đặc biệt là cô họ của anh đã vất vả nhiều rồi, chỉ vì giải quyết vấn đề chung thân đại sự của anh mà đôn đáo chạy đông chạy tây suốt mấy ngày trời.
Anh cũng không thể cứ “ngồi mát ăn bát vàng”, cũng nên cố gắng nhiều hơn rồi.
“Thật ra, trước khi mà cô ta đến, bởi vì nhầm lẫn cho nên cháu có gặp một cô gái hôm nay